Thầy cô giáo hệt như những bạn cha, người người mẹ hiền dạy bọn họ nên người từ hầu hết ngày còn tập tễnh bước đi vào ngôi trường học. Dưới đây Any
Books
vẫn tổng hợp những mẩu chuyện quà tặng kèm cuộc sống ý nghĩa sâu sắc nhất về thầy cô gửi bộ quà tặng kèm theo các các bạn độc giả. Hãy thuộc đọc với suy ngẫm về tình thầy trò bạn nhé!

1. Fan thầy đầu tiên

10 tuổi, trước tiên tiên chúng tôi được học tập tiếng Anh, nhưng không phải học nghỉ ngơi trường mà đề nghị đạp xe hơn 3km sang đơn vị thầy giáo sống làng bên để học. Trong tòa nhà cấp 4 nhỏ tuổi bên bờ đê lộng gió, một thầy giáo với 4 học trò ríu rít với những bài học kinh nghiệm tiếng anh đổ vỡ lòng. Từng buổi học tập thêm giờ Anh khi ấy chỉ bao gồm 500 đồng, cách đó 12 năm về trước. Lúc ấy bốn đứa shop chúng tôi chỉ biết học, không nhiệt tình 500 đồng là đắt hay tốt cho một buổi học giờ đồng hồ Anh vỡ lòng. Thầy là một trong những người thầy quan trọng cùng lớp học đặc trưng và 1 căn nhà cũng quánh biệt. Nơi ở chỉ tất cả một gian thấp nhỏ nhắn được xây hoàn toàn bằng xi măng. Đến những cái bàn và chóng ngủ cũng khá được làm từ xi măng. Từ bỏ xa, căn nhà trông như một chuồng chim ý trung nhân câu bám dính trên bờ đập. Thầy viết bên trên một tấm bảng đen bé dại treo bên trên tường, trò ngồi bàn xếp, khoanh chân trên tấm bội nghịch xây bằng xi măng. Mọi câu hello, goodbye… thầy vừa dạy dỗ viết vừa dạy đọc. Thầy đứng luân phiên ngang khuôn mặt, mồm mở rộng, lưỡi hoạt động thật đủng đỉnh để shop chúng tôi tập hiểu theo cho đúng.

Bạn đang xem: Quà tặng cuộc sống về tình thầy trò

*

Tôi nhớ còn nhớ mẩu truyện thầy đề cập về một nước Nga xa xôi, nơi mà thầy đã từng có lần theo học, nơi có một thiếu nữ thầy đã yêu và đã tách xa. Thầy nói cho chúng tôi nghe về một thời trai trẻ nhiều ước mơ nơi xứ tuyết… Trong mẩu truyện đó tất cả cái gì đó đã đổ vỡ, đã biệt li và giờ thầy sinh hoạt đây, trước mặt chúng tôi…Thầy sống lầm lũi cùng hơi lập dị trong mắt tín đồ làng. Đuôi mắt những nếp nhăn của thầy giỏi nheo lại, chú ý về nơi nào đó xa thẳm. Thầy có niềm vui thật lạ, trước mặt công ty chúng tôi thì vô cùng nóng áp, cù đi là ngay mau chóng nhếch lên khó khăn hiểu khiến tôi thấy tuyệt hay còn chỉ thích chú ý thầy cười.

Cũng như bao bạn nông dân khác, thầy cũng trồng lúa, đặt rớ tôm (vó tôm) để có tiền trang trải mang đến cuộc sống. Triền đập thoai thoải thầy đặt bao nhiêu là rớ. Tép cất được, thầy vừa ăn, vừa bán, con nào nhỉnh hơn thầy cho vô cái bể cũng được xây bằng xi-măng để nuôi mang đến lớn.Mỗi ngày cho tới học, shop chúng tôi hay vào bể tôm của thầy chơi, té nước khiến cho những con tôm dancing lên loàn xạ. Dịp đó thầy liền nôn nóng la bọn chúng tôi. Tuy nhiên cái tất tả của thầy trông rất hiền đức nên ko làm shop chúng tôi sợ và như thế ngày nào trò nghịch đần độn đó cũng rất được lặp lại.

Thầy nói, có chúng tôi tới học tập thầy cảm thấy rất vui. Thầy say sưa nói với công ty chúng tôi thứ ngoại ngữ mà một thời thầy say mê. Gồm chúng tôi, thầy bận bịu hơn vì cần lo ngăn rất nhiều trò nghịch dại, lo cho shop chúng tôi học sao cho giỏi.Khi không hề học thầy nữa, tôi vẫn thường sút xe qua nhà thầy, vẫn mẫu dáng cao nhỏ ấy, đặt đa số rớ tép dọc triền đập, bước tiến liêu xiêu. Hai tía lần tôi đi qua, vẫn yên trung tâm khi cái dáng choáng váng ấy đi dọc bờ sóng ì ập vỗ. Rồi kí ức cũng như những bé sóng, va đập kiểu dáng gì mà tôi không thể nhớ từ thời điểm nào, tôi không hề thấy dáng fan thầy ấy nữa. Hôm nay, như bao đứa học tập trò vô tâm khác của thầy, tôi lại ngồi kể về hầu như kỉ niệm ngày xa xôi ấy. Tôi ghi nhớ bóng thầy khi thả những nhỏ tép nhỉnh hơn vào trong cái bể xi-măng và hy vọng chúng lớn, lúc ấy trông thầy như cô Tấm vẫn nuôi nhỏ cá bống để ngóng phép màu. Tôi luôn mong thầy đã đi được khỏi tòa nhà ấy, ngôi làng ấy, đi cho xứ sở của riêng rẽ thầy. Nơi có rất nhiều ước mơ hơn, biết đâu phép thuật tôm, cá sẽ đến thầy chạm chán lại cô gái thầy vẫn yêu. Tôi luôn mong điều ấy vì tôi biết khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, hình như không ở trong về địa điểm này, không nên ở lại chỗ này.

Ý nghĩa câu chuyện: Thầy giáo cũng tương tự là người phụ thân thứ hai của chúng ta, những bài học của thầy đang là hành trang cho chúng ta bước vào đời.

2. Bạn thầy năm xưa

Tôi xuất hiện ở nông thôn nhỏ. Ngôi trường tè học của tớ cũng là ngôi trường làng bé bỏng lắm. Ngồi trường ấy ngày ngày chào đón các em học sinh nghèo tay lấm chân trần. Vâng, trường tôi nghèo lắm. Nhưng ở vị trí đó tôi đang tìm thấy nhiều thú vui và phần lớn kỉ niệm về fan thầy ân cần với lòng hàm ơn sâu sắc.

*

Đã hơn 10 năm mà lại hình ảnh và lời nói của thầy vẫn luôn hằn sâu trong ký ức tôi. Đó là năm học tập lớp 5, tôi được gửi sang học tập lớp mới. Ngày đầu tới trường tôi đứng rụt rè ở cửa ngõ lớp vị e sợ hãi thầy, chúng ta không quen. Thầy nhìn thấy tôi với hỏi han ân cần. Nhìn ánh mắt trìu quí và nắm bàn tay êm ấm của thầy, tôi bước vào lớp bên trong sự yên tâm lạ thường. Từ lần đầu được gặp mặt thầy rồi được thầy dạy dỗ dỗ, tôi càng hiểu và thấy thương mến thầy những hơn. Với thầy, tôi gồm thể diễn đạt bằng nhị từ “yêu thương” cùng “tận tụy”. Thầy tận tụy vào từng bài bác giảng, từng ngày đến lớp. Cả đầy đủ ngày lạnh ngắt hay hầu hết ngày mưa, thầy đều đến lớp để sở hữu cho cửa hàng chúng tôi nhiều điều mới lạ. Tôi nhớ mang lại mùa nước nổi, khắp con đường xá, ngôi trường học phần lớn đầy nước. Chũm mà thầy trò chúng tôi vẫn tới trường đều đặn, học suy bì bõm vào nước nắm mà vui đến lạ. Những bài bác giảng của thầy dường như “đánh thắng” cả mùa nước lũ. Khi không đến lớp, thầy lặn lội mang đến nhà các học sinh để mày mò hoàn cảnh mái ấm gia đình và chế tạo điều kiện xuất sắc hơn để chúng tôi yên vai trung phong ngày nhị buổi mang đến trường. Thầy tôi là như thế, thầy tận tụy với nghề, yêu thương thương tất cả học sinh. Tôi đã từng được đến chơi đơn vị thầy – một nơi ở mái lá 1-1 sơ tuy nhiên gọn gàng, sạch sẽ. Tòa nhà bé nhỏ ấy chứa đựng tấm lòng yêu thương mênh mông của thầy tôi. Hơn cả 1 bạn thầy dạy dỗ chữ, thầy còn dạy công ty chúng tôi biết bao điều vào cuộc sống. Thầy luôn nhắc nhở cửa hàng chúng tôi cố nạm học tập, không mệnh chung phục loại nghèo. Thầy vẫn tin rằng các học trò của thầy sẽ xây dựng dựng một tương lai tươi tắn hơn. Niềm tin của thầy truyền sang lòng tin của chúng tôi – hầu như đứa học tập trò nghèo chan chứa từng nào là ước mơ và hoài bão. Hầu như lời bảo ban của thầy vẫn theo tôi trong suốt đầy đủ tháng năm dài.

Ý nghĩa câu chuyện:Những lời thầy dạy bảo sẽ là hành trang đi theo họ đến suốt cuộc sống này và bạn phải trân trọng điều đó!

3. Ông giáo và tách cà phê

Một team sinh viên giờ sẽ thành đạt trong các bước cùng nhau trở lại viếng thăm thầy giáo cũ. Cuộc nói chuyện nhanh chóng được chuyển sang những sự việc trong cuộc sống đời thường và công việc…

Muốn mời những học trò cũ uống cà phê, ông giáo vào bếp và trở về với không ít cà phê đựng một trong những chiếc ly khác nhau: cái bởi sứ, cái bởi nhựa, cái bằng thuỷ tinh, cái bằng pha lê, một số trong những trông rất đối kháng giản, số dị thường có vẻ đắt tiền, vài dòng được sinh sản rất tinh xảo…

Khi tất cả mọi tín đồ đều đã nỗ lực cốc cafe trong tay, ông giáo nhẹ nhàng lên tiếng: “Không biết những trò có chú ý không, nhưng các cái cốc nhìn xin xắn đẽ, mắc tiền luôn luôn được sàng lọc trước, để lại các cái trông dễ dàng và rẻ tiền.

*

Mặc cho dù rất đơn giản dễ dàng và dễ nắm bắt khi những trò muồn điều tốt đẹp tuyệt vời nhất cho bản thân nhưng này cũng là mối cung cấp gốc, vì sao của mọi vấn đề căng thẳng của những trò.

Một điều chắc chắn là rằng mẫu cốc chưa phải là lắp thêm quyết định unique của cà phê đựng mặt trong. Một vài trường hợp, nó chỉ dễ dàng là mẫu vỏ thông minh hơn và một số trong những khác thậm chí là che giấu chiếc mà nó đang đựng đựng.

Điều những trò thực sự ước ao là cà phê chứ không hẳn cái cốc, nhưng những trò vẫn có ý thức lựa chọn dòng cốc giỏi nhất. Sau đó các trò mới để đôi mắt đến những chiếc cốc khác.

Cũng như vậy, cuộc sống đời thường của bọn họ là cà phê, công việc, tiền bạc và địa chỉ xã hội là những cái cốc. Chúng chẳng qua chỉ ôm siết lấy cuộc sống. Và các loại cốc mà trò có không làm nên tương tự như không đổi khác cuộc đời nhưng mà trò vẫn sống…”.

Ý nghĩa câu chuyện:Đôi khi, chúng ta chỉ để ý đến cốc nhưng mà quên hưởng thụ thứ cà phê ông trời đang ban tặng cho bọn chúng ta. Người hạnh phúc nhất không phải là người dân có những thứ tốt nhất có thể mà là bạn biết biến hóa những trang bị mình đang xuất hiện thành thứ xuất sắc nhất.

4. Fan thầy và mọi tờ chi phí cũ

900.000 đồng, nó cứ mân mê hầu như đồng 10.000 vẫn cũ nhưng mà thèm một góc không có bất kì ai để khóc.

Cuối thuộc nó cũng đậu đại học. Người trước tiên nó mong mỏi thông đưa thông tin quan trọng ấy không hẳn là tía hay mẹ nó cơ mà là fan thầy kính yêu của nó…

Nhà nó nghèo, lại đông anh em, quê nó cũng nghèo nên từ khóa lâu chẳng gồm mấy ai dám nghĩ đến chuyện cho nhỏ vào đại học. Ba chị em nó cũng vậy, phần vị quá nghèo, phần là do nghĩ đến điều kiện của nhỏ mình “làm sao nhưng mà chọi với người ta”!… Thầy là người duy nhất ủng hộ nó, mang lại nó ý thức rằng “mình gồm thể”.

Xem thêm: Sinh Vào Ngày Tam Nương Là Ngày Gì? Cần Lưu Ý Gì Trong Ngày Tam Nương?

Vui mừng chẳng được bao lâu, bao nhiêu lo lắng tràn về vây đem nó… Năm năm trời, hàng ngàn thứ chi phí như bè cánh ong vo ve vào đầu nó.

*

Rồi thầy cho mang đến nó một lô sách, vở nhưng nó đoán là những bài học kinh nghiệm “nhân-lễ-nghĩa” của thầy, dúi vào tay nó một gói nhỏ tuổi mà thầy bảo là “bí kíp” rồi dặn chỉ thời gian nào trở ngại nhất new được mở ra. Nó dường như không “cảnh giác” thừa. Gói “bí kíp” nhưng lúc nhận từ tay thầy nó đang ngờ ngợ là 1 trong xấp số đông tờ tiền 10.000đ quấn trong hai lớp nilon cũ kỹ, phần lớn tờ chi phí được vuốt phẳng phiu hầu hết đã nhàu nát mà lại nó tin tưởng rằng thầy vẫn để dành từ tương đối lâu lắm! 900.000đồng, nó cứ mân mê những đồng 10.000 đã cũ nhưng thèm một góc không một ai để khóc.

Đã hai năm kể từ cái ngày thầy lặn lội lên tp sài gòn thăm nó, dúi vào tay nó hồ hết đồng 10.000 nhọc nhằn rồi lại vội vã trở về. Tiếp nối thầy đưa công tác. Nhị năm, thỉnh thoảng nó vẫn nhấn được hồ hết đồng 10.000 của thầy (lạ thay, lại vào hầu hết lúc tưởng như nó thất vọng nhất!)… nhì năm, nó vẫn chưa một lần về viếng thăm thầy.

Trưa, mới đi học về, người mẹ điện lên báo: “Thầy H. Mất rồi!”. Nó chỉ thêm bắp hỏi được bố chữ: “Sao thầy mất?”, rồi sụp xuống khi mẹ cũng nghèn nghẹn làm việc đầu dây mặt kia: “Thầy dịch lâu rồi mà không ai biết. Ngày gửi thầy vào viện, chưng sĩ chụp hình bắt đầu biết thầy đang hư không còn lục che ngũ tạng rồi, chưa ai kịp đi thăm thì thầy đã…”.

Nó bỏ hết đều sự trèo lên xe đò. Trong cái nắng nóng ban trưa hầm hập với cơn say xe mệt mỏi mỏi, nó thấy thầy hiền từ đến mặt nó, dúi vào đôi tay nóng nực của nó phần đa tờ 10.000 đồng che lánh… Đến bây chừ nó mới xem xét thấy thầy đã xanh xao lắm, bàn tay tài hoa khéo léo ngày xưa đang gân guốc lên những lắm… Nó đột nhiên tỉnh, nước đôi mắt lại lăn nhiều năm trên má, trái tim nó gào lên nức nở: “Thầy ơi… sao không đợi nhỏ về…!?”.

Vì nó cứ đinh ninh: nếu như đổi đầy đủ đồng 10.000 cơ thành thuốc, thầy đang sống cho đến khi nó kịp trở về.

Ý nghĩa câu chuyện:Một câu chuyện cảm động về tín đồ thầy một bạn thầy giản dị, tận tụy cùng yêu thương học tập trò.

Hi vọng thông qua những câu chuyện trên phía trên giúp cho mình nhận ra được cảm tình thiêng liêng giữa tín đồ thầy cùng học trò. Cảm ơn độc giả đã luôn luôn quan trung tâm và theo dõi Any
Books
trong thời gian vừa qua. Tới đây Any
Books
sẽ liên tiếp phục vụ chúng ta độc đưa với nhiều bài viết hay và chất lượng hơn nữa!

Mỗi mon một lần, lịch trình “Quà khuyến mãi ngay cuộc sống” bởi Đoàn trường thpt Nguyễn Thị phố minh khai (Đức lâu - Hà Tĩnh) tổ chức đã mang đến những thông điệp chân thành và ý nghĩa về tình bạn, tình thầy trò, những bài học trong cuộc sống...

*

Chương trình "Quà khuyến mãi cuộc sống" được tổ chức triển khai theo hiệ tượng sân khấu hóa, đưa tải nhiều thông điệp ý nghĩa.

Bắt đầu triển khai từ năm học 2015 - 2016, “Quà tặng kèm cuộc sống” được Đoàn trường trung học phổ thông Nguyễn Thị phố minh khai tổ chức hàng tháng một lần vào ngày thứ 2 tuần sau cuối của tháng. Bằng vẻ ngoài sân khấu hóa, từng tháng, chương trình bao gồm sự tham gia của 4 đưa ra đoàn, với 4 tiết mục kịch nhắm tới một công ty đề vày Đoàn ngôi trường chỉ định. Mỗi đưa ra đoàn từ lên kịch phiên bản một vở kịch, với thời lượng 5-7 phút. Sau thời điểm duyệt kịch bản và “chạy thử” sau sự kiểm trông nom của BCH Đoàn trường, các tiết mục sẽ tiến hành trình diễn trước toàn trường vào giờ chào cờ, được chấm điểm với trao giải.

Thầy Nguyễn Ánh Hồng - túng thiếu thư Đoàn trường cho biết: hầu hết chủ đề Đoàn ngôi trường lựa chọn luôn luôn gần gũi, xoay quanh lối sống, học tập của học viên như: “Game online và văn hóa truyền thống sử dụng những trang mạng xóm hội”; “An toàn giao thông - câu chuyện của tôi - bài học cho bạn”; “Tuổi con trẻ học mặt đường với câu hỏi phòng kháng tệ nạn làng mạc hội”; “Kính trọng, biết ơn thầy cô và văn hóa ứng xử với thầy cô”... Mỗi huyết mục đem đến tiếng cười cợt vui vẻ, khoan khoái cho học sinh và tiềm ẩn những bài học ý nghĩa trong cuộc sống.

“Mỗi lần tổ chức triển khai diễn đàn, những chi đoàn tham gia mọi tập luyện siêu nghiêm túc, trách nhiệm. Diễn đàn được các thầy cô, học viên toàn trường đón nhận hào hứng. Đặc biệt, chương trình giúp rèn luyện khả năng về diễn xuất, giao tiếp, làm việc nhóm... Cho những em, qua đó, những em cứng cáp hơn” - thầy Hồng share thêm.

Em Nguyễn Thị Hằng - lớp 12A1, cho biết: “Toàn trường có 36 đưa ra đoàn, bởi vậy, theo con quay vòng một năm học, mỗi đưa ra đoàn được gia nhập diễn kịch trên diễn bầy một lần. Đây đích thực là sân chơi ý nghĩa. Sau khi nhận chủ đề từ Đoàn trường, bọn chúng em có 1 tháng để chuẩn chỉnh bị, trường đoản cú lên kịch bản, chăm chú kịch bản đến luyện tập. Ko kể họp bàn cả lớp, chúng em còn xin ý kiến thầy cô. Đặc biệt, một lần tổ chức như thế, dường như cả lớp đoàn kết, thêm bó hơn. Đây cũng là kỷ niệm đẹp suốt trong quãng đời học sinh của chúng em”.

Còn cùng với em Nguyễn Huy Hoàng - học sinh lớp 10, mỗi lần theo dõi diễn bọn là Hoàng tất cả thêm một bài học kinh nghiệm ý nghĩa. Em phân chia sẻ: “Mới đây, trường tổ chức triển khai diễn bọn về an ninh giao thông “Câu chuyện của mình - bài học cho bạn”, trong số đó có ngày tiết mục nói về một va va giao thông bé dại nhưng chỉ vì thiếu tế nhị trong hành xử buộc phải từ “chuyện bé xé ra to”. Em đang nghĩ, giá bán như chỉ việc một đòi hỏi lỗi, một nụ cười thì phần đông chuyện sẽ được giải quyết êm đẹp. Qua đó, em cũng rút ra được rất nhiều bài học cho phiên bản thân trong ứng xử mặt hàng ngày”.