bộ phim truyện nóng phỏng dán nhãn "người lớn" đồng đạo diễn với "Twilight" tiếp tục khiến fans "ngất ngây" với những khung người vừa lãng mạn vừa bí mật và cổ tích.
*


Hãng Warner Bros Pictures khiến cho khán giả của câu chuyện cổ tích tởm điển Red Riding Hood bị ngập tràn trong một bộ ảnh lên đến hàng chục chiếc, được trích ra từ bộ phim chuyển thể thuộc tên. Những bức ảnh đem đến cho khán giả những khoảnh khắc tương đối đặc trưng vào những phân cảnh chủ chốt của bộ phim. Quanh đó những hình ảnh lãng mạn giữa Valerie và người yêu thương trong khu rừng mùa thu tuyệt đẹp, thì còn những phân cảnh huyền túng tăm tối của mùa đông tạo nên người yếu nhẵn vía phải run sợ. Bộ ảnh hé lộ những tình tiết ly kỳ, những ánh mắt thất thần của người dân vào làng lúc chuẩn bị cho việc những bé sói sắp đến, cũng như đường nét mặt đầy sợ hãi của Valerie.

Bạn đang xem: Co gai quang khan don đỏ 18



Ngoài ra, một số khung cảnh hậu trường phim cũng đã được tiết lộ, cho thấy đạo diễn nổi tiếng của Twilight là Catherine Hardwicke, đang chỉ đạo những cảnh quay đến những diễn viên thiết yếu của phim. Nhiều người cho rằng bên quay phim Mandy Walker đã thể hiện được form cảnh âm u huyền túng đầy tính gothic nhưng đạo diễn Catherine Hardwicke muốn chuyển tải, đem đến cho câu chuyện một form cảnh khác biệt hẳn với câu chuyện cổ tích Red Riding Hood của bạn bè Grimm.

Red Riding Hood là câu chuyện về Valerie, một người phụ nữ trẻ đẹp bị giằng xé giữa hai quý ông trai. Cô yêu thương một người quanh đó lãnh địa là Peter (Shiloh Fernandez), nhưng cha mẹ cô lại sắp xếp cho cô kết hôn với Henry phong phú (Max Irons). Không muốn để mất nhau, Valerie và Peter lên kế hoạch chạy trốn với mọi người trong nhà khi họ biết rằng chị gái Valerie đã bị những người sói thường lảng vảng trong khu rừng tối bao phủ làng giết chết. Vào nhiều năm qua, người dân trong vùng đã không thể bắn giết các con thú nữa mặc dù không muốn và hàng tháng phải cung cấp mang đến chúng những vật để tế thần. Nhưng cứ đến khi mặt trăng đỏ như máu, lũ chó sói lại tăng thêm sự khát huyết bằng bí quyết cướp đi cuộc sống của bé người. ước mong trả thù, người dân đã nhờ cậy đến thợ săn sói nổi tiếng là Solomon (Gary Oldman), để góp họ giết chó sói. Nhưng khi Solomon trở về thì lại với theo một tin tức không thể ngờ tới đó là chó sói hiện đang đội lốt người, gồm thể là bất kỳ ai trong số mọi người.

Khi số người chết tăng lên vào mỗi kỳ trăng tròn, Valerie bắt đầu nghi ngờ rằng những người sói gồm thể là một vào những người cô yêu. Thị trấn ngày càng trở cần hoảng loạn. Bỗng lúc đó Valerie phạt hiện ra rằng cô có một kết nối duy nhất với đám thú dữ, một kết nối bền vững và bao gồm thể cuốn hút chúng với nhau, tạo cho cô vừa trở thành người bị tình nghi vào vùng, vừa thành nhỏ mồi của đám thú kia.

Kịch bản của David Johnson, bộ phim được sản xuất bởi Leonardo Di

Red riding hood – cô gái quàng khăn đỏ là tiểu thuyết thuộc dòng văn học kỳ ảo của tác giả trẻ Sarah Blakley – Cartwright.Lấy ý tưởng từ truyện cổ tích kinh khủng Cô bé quàng khăn đỏ, tè thuyết này cũng chuyển phiên quanh các nhân vật đó là cô gái choàng khăn đỏ Valerie, một tín đồ sói – nỗi kinh hoàng của người dân trong làng và ngôi nhà đất của bà nội mệnh chung sâu trong rừng...Mời chúng ta cùng hưởng thụ


*

Ngôi làng im ả
Daggorhorn nằm im như tờ bên dưới thung lũng. Từ bên trên cao, nó hệt như một vùngđất xa xôi thuộc xứ sở khác, chỗ cô lừng chừng gì về nó, nơi không có mùi cây oảihương hay những vết mờ do bụi gai, chỗ mà nỗi lo ngại luôn hay trực trong lòng trí nhữngông cha bà mẹ.

Ở tận bên trên cao,Valerie cảm xúc mình như một fan khác. Y hệt như một con vật nào kia - mộtcon chim ưng cùng với vẻ ngoài thờ ơ và kiêu hãnh chẳng hạn. Tuy mới lên bảy,nhưng bằng linh cảm mơ hồ, cô sẽ biết mình khác biệt với những người dân dân tronglàng. Cô luôn có một khoảng cách với họ, trong cả với chúng ta bè, những người dân rất cởimở với tuyệt vời. Chị gái Lucie có lẽ là bạn duy độc nhất trên thế gian này khiến
Valerie cảm thấy gần gũi. Cô và Lucie giống hệt như hai dây leo xoắn lấy nhau trongmột bài bác hát cũ mà cụ công cụ bà già trong làng tuyệt hát. Còn chỉ duy tốt nhất Lucie phát âm cô.

Valerie chăm chúnhìn đôi bàn chân trần vẫn đung gửi trong ko khí của bản thân mình và nghĩ lý do côleo lên ngọn cây này. Cô không được phép, dĩ nhiên. Dẫu vậy đó chưa hẳn là lýdo - dạng hình như trẻ con cứ hay mê thích làm hầu như điều phụ huynh ngăn cấm. Cũng ko phảivì cảm xúc mạo hiểm của vấn đề leo trèo. Cô đã mất đi sự thích thú đầy kích độngấy từ năm ngoái, lúc lần thứ nhất vượt qua hồ hết thử thách, leo lên nhánh câycao tốt nhất rồi nhận biết rằng không còn nơi nào cao hơn để leo lên nữa, trừ bầu trời.

Cô trèo lên rất cao vìkhông thể hít thở không khí ngột ngạt nơi thị trấn bé dại này nữa. Nếu cô ko trốnđi, sự bi thiết phiền đã đè cô xuống, ông xã chất như tuyết đến khi cô bị chôn vùidưới nó. Ở bên trên cây cao, không khí mát lạnh thổi qua mặt cùng cô cảm giác mìnhkhông dễ bị tiến công bại. Cô không khi nào lo mình sẽ ngã, như thể điều ấy là khônghề lâu dài trong dải ngân hà vô trọng lượng này.

“Valerie”.

Giọng bà Suzettexuyên qua đám lá cây, call với theo cô giống như cánh tay nhấc Valerie quay trởlại mặt đất. Theo âm điệu của mẹ, Valerie biết rằng đã tới khi phải xuống. Côco đầu gối lại, rước đà và bước đầu tuột từ từ. Quan sát thẳng xuống dưới, cô có thểthấy hầu như mái ngói đổ dốc trên tòa nhà của Bà, bên phải tất cả nhánh cây to và đượcbao phủ bởi vì đám lá thông rậm rạp. Nơi ở nằm gọn dưới nhánh cây như thể đangtránh một cơn bão. Valerie luôn luôn tự hỏi làm cố nào này lại ở kia được, dẫu vậy côkhông bao giờ hỏi, vì những điều hoàn hảo nhất thì không nên cứ lý giải hết ra.

Mùa đông sắp đến,lá bắt đầu rụng tơi tả, lấn át không khí mùa thu đã sắp tới tàn. Một vài mẫu lárung rinh chao nghiêng thoải mái khi Valerie leo xuống. Cô đã ngồi trên cây cả buổichiều, lắng nghe tiếng rì rầm nho nhỏ thoảng qua của rất nhiều người phụ nữ phía dưới.

Hôm nay, họ thì thầm có vẻ thận trọng, giọng khàn hơn bình thường, nhưthể đang nạm giữ túng mật. Gần đến nhánh cây thấp duy nhất nơi có thể nhìn thấy máinhà phủ đầy cây của Bà, Valerie thấy Bà đi ra ngoài hiên, chân bà đằng sau tấmváy dài. Bà là người đàn bà đẹp độc nhất Valerie từng biết. Bà mang một chiếc váy chấmgót, rập rờn đung đưa đi mỗi cách chân. Ví như bà bước chân phải, loại váy lụalướt trở về bên cạnh trái, để lộ mắt cá chân nhỏ tuổi nhắn xứng đáng yêu, hệt như chân của nàngvũ công bé dại bằng gỗ trong hộp trang sức đẹp của chị Lucie. Điều này khiến Valerie vừathích vừa lo, vì chưng trông bọn chúng như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.

Valerie leo xuốngcành cây tốt nhất và nhảy phốc xuống thiệt mạnh. Cô không dễ bị kích cồn nhưnhững cô nhỏ xíu khác, những người có lô má hồng tròn xoe. Domain authority mặt cô mịn với phảng phấtmàu trắng xanh. Valerie không cho là mình xinh đẹp, cũng không bận lòng lắm đến việctrông mình thế nào. Dù vậy, không ai hoàn toàn có thể quên mái đầu cháy tiến thưởng hoe với đôi mắtxanh sáng sủa rực như thể bọn chúng được chiếu vị ánh sáng. Đôi mắt cùng với biện pháp nhìncủa cô khiến cho cô trông già hơn tuổi.

“Con gái, mang đến đâynào!”, giọng bà mẹ cô vang lên từ trong bên Bà, với vẻ không yên tâm giận dữ, “Tối hômnay, họ phải về công ty sớm!”.

Valerie leo xuống trước lúc có ai thấy cô đã ở bên trên cây. Cách qua cửa,Valerie nhìn thấy Lucie đã quanh quẩn mặt mẹ, tay giữ chặt nhỏ búp bê nhưng mà chịđã may từ gần như mẩu vải vụn Bà cho. Valerie ước cô tương đương chị gái các hơn.

Xem thêm: Áo Đồng Phục Gia Đình 4 Người Đẹp Giá Rẻ, Cao Cấp, Thiết Kế Mới 2022

Bàn tay Lucie mềmmại, đầy đặn cùng êm ái. Đó là thiết bị Valerie ngưỡng mộ. Bàn tay cô trái lại, mảnh khảnhvà đầy những vết chai. Fan cô thì toàn xương xẩu, góc cạnh. Tự sâu thẳm lòngmình, Valerie luôn cảm thấy điều này khiến cô trở nên khó ưa. Không ai muốn chạmvào cô. Chị Lucie đẹp lên nhiều, Valerie nghĩ. Lucie tốt bụng, hào phóng và nhẫnnại. Chị lại không khi nào làm cái việc leo trèo trên cây, vì nhận định rằng những côbé thong dong chẳng ai có tác dụng thế.

“Các con, buổi tối nay trăng tròn!”, giọng người mẹ vọng đến chỗ cô. “Và mang đến lượtchúng ta rồi”, bà nói thêm 1 cách bi thiết bã, giọng chùng xuống.

Valerie không biết nguyên nhân mẹ lại nói “đến lượt bọn chúng ta”. Cô hy vọng “đếnlượt chúng ta” đồng nghĩa với một sự ngạc nhiên, một món đá quý thú vị làm sao đó.

Nhìn xuống bên dưới đất, cô bỗng nhiên pháthiện vài dấu tích trên lớp vết mờ do bụi mờ có mẫu mã một mũi tên.

Peter.

Mắt mở to, cô cúi xuống loại cầu thang dốc bụi bờ dựnglên ngôi nhà trên cây của Bà nhằm kiểm tra những dấu vết đó.

Không,đó chưa hẳn là Peter,cô nghĩ, chúng chỉ là các vết cào tình cờ trên đất.

Nhưngnó___ là gì?

Nhữngdấu hiệu trải lâu năm từ nơi cô vào đến khu rừng.

Theobản năng, bỏ lỡ điều cô cần làm cùng điều Lucie đã làm, cô lầntheo những dấu lốt đó. Dĩ nhiên, bọn chúng chẳng dẫn đến đâu. Khoảng hơn chục bướcchân, lốt vết vươn lên là mất. Điên lên với quan tâm đến hão huyền của mình, cô mừng khikhông ai nhìn thấy cô lần theo loại dấu dấu vớ vẩn kia.

Trướckhi đi, Peter thường để lại lời nhắn mang lại cô bằng cách dùng gậy vẽ số đông mũi têntrên đất, đầy đủ mũi thương hiệu này sẽ dẫn cô đến chạm chán cậu, sinh sống sâu trong rừng. Peter, bạncô đã biến mất vài tháng nay. Họ vốn ko rời nhau cùng Valerie vẫn chưa chấp nhậnđược sự thật là cậu không quay trở lại. Cậu quăng quật đi y như cắt đứt đoạn cuối củamột tua dây thừng, còn lại hai múi xơ thò ra.

Peterkhông y hệt như những cậu nam nhi khác, gần như đứa ưa trêu chọc với hay đánhnhau. Cậu hiểu phần nhiều cơn bốc đồng của Valerie. Cậu thích hợp mạo hiểm cùng không tuântheo quy tắc. Cậu không bao giờ đối xử cùng với cô như một nhỏ nhắn gái.

“Valerie”, Bà gọi.

Cần trả lời bànhanh hơn trả lời mẹ vày bà có thể biến đầy đủ lời rình rập đe dọa thành hiện thực.Valerie chuyển góc nhìn khỏi đầy đủ thứ khiến cho cô hi vọng rồi lại thuyệt vọng vànhanh giường trở lại.

“Cháu ở dưới này,Bà ơi!”. Cô tựa người vào thân cây, thích thú cảm nhấn sự thô ráp của lớp vỏ.Cô nhắm đôi mắt lại để cảm thấy nó một cách tương đối đầy đủ hơn với nghe tiếng gầm của bánhxe con ngữa như một cơn bão đang tràn đến.

Bà cũng nghe thấy giờ đồng hồ xe, bà bước xuống mong thang hướng vào khu rừng.Bà ôm lấy Valerie trong tay, chiếc áo choàng bởi lụa non lạnh và mớ phù chú lộnxộn xòa xuống mặt cô. Cằm cô tựa trên vai bà, Valerie thấy được Lucie cách từ từxuống lan can cao, theo sau là mẹ.

“Tối nay hãy trẻ trung và tràn trề sức khỏe lên, cháu gái của bà!”, Bà thì thầm.

Được ôm chặt,Valerie đứng yên, ko thể giãi tỏ sự bồn chồn của mình. Đối cùng với Valerie, mỗingười và mỗi nơi đều phải có hương thơm riêng của chính nó - đôi khi, cả nhân loại giốngnhư một vườn vậy. Cô nghĩ Bà giữ mùi nặng giống lá nghiền trộn cùng với một thiết bị gì đósâu nhan sắc hơn, một trang bị gì đó quan trọng mà cô ko thể diễn tả được.

Khi Bà bỏ Valeriera, Lucie đặt vào tay cô em gái một bó hoa cơ mà chị vẫn hái từ vào rừng. Chiếcxe ngựa, được kéo vì chưng hai chú con ngữa khỏe mạnh, va rất mạnh vào những ổ kê trên đường.Những người tiều phu ngồi trên phần lớn bó củi tươi trượt về phía đằng trước trong khicỗ xe chiến mã lắc lư giới hạn trước bụi cây ngay bên Bà. đầy đủ nhành cây - cành to lớn nhấtở bên dưới đất với cành nhỏ dại nhất ở trên ngọn - như bít khuất rất nhiều người lũ ông.

Valerie nghĩ những người lái xe cộ giống được gia công bằng cây vậy. Cô quan sát thấybố mình, ông Cesaire, ngồi phía sau giỏ hàng. Ông vực dậy và cúi xuống đỡ Lucie.Ông biết làm thế tiện lợi hơn là thử với Valerie. Người ông nồng nặc mùi hương mồ hôi,rượu bia, với cô phụ nữ liền lẩn trốn khỏi ông.

“Cháu yêu thương Bà lắm!”,Lucie nói với qua vai lúc cô để ba giúp bản thân và bà mẹ leo lên mẫu xe ngựa.Valerie cũng trèo lên vào khu vực của mình. Với một cú giật bạo gan dây cương, cỗ xe cộ lồnglên và ban đầu chạy. Một bác bỏ tiều phu nhích sang mặt để nhịn nhường chỗ mang đến bà
Suzette và hai cô bé.

Cesaire tiến đến,hôn điệu cỗ lên má người bọn ông.

“Cesaire”, bà Suzette rít lên, ném mang đến ông một chiếc nhìn đầy trách mắngkhi cuộc nói chuyện trên xe con ngữa bắt đầu. “Em kinh ngạc là anh vẫn còn đấy ý thứcđược rằng đã muộn rồi”.

Valerie đã nghe những lời trách cứ như thế này trước đây, luôn luôn đượcche che đằng sau những lời ám chỉ thông minh và dí dỏm. Mà lại lần này, nó làm cho côchoáng váng lúc nghe bố mẹ nói chuyện bởi giọng đầy gay gắt như vậy.

Cô chú ý chị gái,chị ko nghe tiếng người mẹ vì bà đang cười bự về chuyện gì đó mà một người tiềuphu không giống vừa nói. Lucie luôn luôn tin rằng phụ huynh cô yêu thương nhau, rằng tình cảm củahọ không chỉ là là phần đông cử chỉ thân thiện mà còn là thứ tình yêu thiêng liêng kéodài từ thời buổi này qua ngày khác, ở chỗ này hay khu vực khác, khi ra ngoài làm việchay lúc về lại quê hương vào buổi tối. Valerie cũng đã cố tin điều này là sự thậtnhưng cô ko khể không cảm giác rằng còn tồn tại gì đó chứa đựng đằng sau. Cô bám chặtvào thành xe, nghiêng tín đồ nhìn xuống mặt đất sẽ lướt nhanh. Được một lúc, cảmthấy hoa đôi mắt cô lại ngước lên.

“Nào con gái!”, bà
Suzette kéo Valerie vào lòng.

Valerie nhằm bà làmnhư thế. Mẹ cô xinh đẹp nhưng mà hơi xanh xao, luôn có mùi hương hạnh nhân với bột nhào.Khi cỗ xe ngựa ra khỏi vùng đồi núi Quạ Đen, chạy ầm ầm dọc theo kè sông bạc, nhữngđám mây ai oán phía bên trên ngôi xã đập vào tầm mắt.

Dấu hiệu của ngôilàng tồn tại mồn một trong cả khi bọn họ còn biện pháp một quãng xa: đông đảo cột nhà, thápvà mũi ngạnh nổi lên. Tháp canh kho thóc, nơi cao nhất của thị trấn, in bóngtrên cao.

Thứ đầu tiên mọingười đều thấy khi đến dãy núi là nỗi sợ hãi hãi. Daggorhorn là một thịtrấn đầy ắp những người dân lo sợ. Mọi tín đồ cảm thấy không an ninh ngay cả trêngiường ngủ của mình và dễ dẫn đến tổn thương với từng chuyện nhỏ nhặt linh tinh.

Mọingười thỉnh thoảng cứ có niềm tin rằng họ đáng bị nhận sự trừng phạt, rằng họ đã làm cho điều gìđó sai cùng rằng tất cả thứ gì đó phía bên trong họ thật xấu xa.

Valerienhìn thấy phần đa dân làng teo rúm lại trong nỗi hại hãi hằng ngày và cảm giác sựkhác biệt giữa cô cùng họ. Các gì cô sợ còn hơn nỗi sợ bên ngoài, sẽ là nỗi sợbóng tối tới từ chính bên phía trong con fan cô. Ngoài ra cô là người duy độc nhất vô nhị cảmthấy theo cách ấy.

Vàmột tín đồ khác nữa là Peter, núm thôi.

Cônhớ lại khi cậu còn làm việc đó, cả nhị không cảm thấy run sợ bởi được tủ đầy bằng nhữngniềm vui. Bây giờ cô bực bội với dân làng do nỗi run sợ của họ, vì chưng sự phát triển thành mấtcủa bạn cô. Sau khi đi qua hầu hết cánh cổng gỗ lớn, thị xã giống như bất kỳ thịtrấn làm sao trong vương vãi quốc. Những nhỏ ngựa bước tiến với đám lớp bụi xung quanh, với mỗigương mặt số đông thân quen. Những nhỏ chó bị lạc đi long dong trên đường, bụngchúng ghẹ kẹp bám chặt vào phía hai bên hông, trơ cả xương sườn cho nỗi trông như bộlông gồm sọc. Những cái thang tựa vào mái hiên. Mảng rêu tràn khỏi các vết nứttrên mái nhà và trườn trên mặt trước nơi ở nhưng không ai lưu ý đến điều đó. Tốinay, dân thôn đang nhanh lẹ mang gia súc của mình vào bên trong.

Đêmtrăng tròn là tối của chủng loại Sói, điều này không hiểu rằng truyền lại trường đoản cú bao giờ,có lẽ từ cách đây lâu lắm rồi mà chẳng ai còn nhớ. Những bé cừu bị dồn lại vànhốt sau lớp cửa chắc chắn chắn. đa số chú kê được người trong mái ấm gia đình chuyền taynhau chuyển lên cầu thang. Cổ của chúng căng lên trong tay chủ, căng cho nỗi
Valerie lo ngại rằng những chiếc cổ đó chuẩn bị rớt ra khỏi cơ thể.

Khi họ về đến nhà,bố bà bầu Valerie thì thầm với nhau siêu khẽ. Thay bởi leo cầu thang bỏ lên trên phòngriêng, bọn họ đứng yên ổn ở bên dưới, nơi giờ đây tối om do cái bóng của ngôi nhà. Haicô phụ nữ chạy tới bao bọc lấy con dê Flora. Thấy được chủ, con dê gõ móng chân lộpcộp vào hàng rào của kho bãi quây, hai con mắt chứa chan những ước ao chờ.

“Đến giờ rồi”, bốtới ở bên cạnh hai chị em Valerie, Lucie với đặt bàn tay lên vai hai cô bé gái.

“Đến giờ làm những gì ạ?”,Lucie hỏi.

“Đến lượt chúngta”.

Valerie chú ý thấygì kia trong thể hiện thái độ của ông khiến cho cô ko thích, thứ gì đấy đầy rình rập đe dọa nên côlùi lại. Lucie nắm chặt bàn tay Valerie, vững xoàn như chị ấy luôn làm. Là mộtngười luôn nghĩ rằng nên nói thiệt với con cháu mình, ông Cesaire xoa xoa tay vàoquần và khom người xuống để rỉ tai với hai cô con gái nhỏ. Ông nói với chúng rằng
Flora là đồ dùng hi sinh mon này.

“Những con gà cungcấp cho chúng ta trứng ___”, ông nói khẽ, “Nên con dê là tất cả những gì chúngta rất có thể hiến tế ”.

Valerie đứng lặngngười vào sự hoài nghi sững sờ. Lucie quỳ xuống một cách bi ai bã, gãi gãi bàntay nhỏ lên cổ bé dê và kéo nhẹ tai nó theo phong cách mà loài vật luôn muốn con trẻ emlàm. Flora cọ vào lòng bàn tay Lucie bởi chiếc sừng new nhú, như thể vậy gắnggiúp cho cái sừng thoát được ra ngoài. Bà Suzette chú ý lướt qua bé dê rồinhìn Valerie chờ đợi.

“Con giã biệt nóđi, Valerie!”, bà nói, đặt nhẹ bàn tay bên trên cánh tay mảnh dẻ của nhỏ gái.Nhưng Valerie cần thiết - gồm thứ nào đó kéo cô lại.

“Valerie?”, Lucienhìn cô van nài. Cô biết bà mẹ và chị gái cho là cô đang cảm thấy lạnh cả người.Chỉ có cha hiểu, gật đầu với cô trong những lúc ông dẫn nhỏ dê đi. Ông điều khiển
Flora bởi một gai dây thừng mỏng. Lỗ mũi và mắt nó đầy vẻ cạnh tranh chịu. Giữ gìn nhữnggiọt nước mắt cay đắng, Valerie bực tức với ba cô, tức tối sự thông cảm và bựctức cả sự bội phản của ông lúc ông vẫn cứ dắt con dê đi. Mặc dù vậy, Valerie siêu cẩntrọng. Cô không lúc nào để bất cứ ai thấy cô rơi nước mắt.

Tối hôm đó,Valerie thao thức sau khi mẹ gửi hai chị em lên giường. Ánh trăng xuyên qua cửasổ. Cô xem xét một cách khó khăn. Cha đã cướp đi Flora, con dê gắn thêm bó biết bao vớigia đình họ. Valerie đã chứng kiến Flora sinh ra trên sàn, dê bà mẹ kêu be be mộtcách gian khổ trong lúc ông Cesaire giúp chú dê con chui ra.

Cô biết bản thân phảilàm gì.

Lucie đi mặt cạnh
Valerie, rời khỏi cái giường nóng áp, hướng tới cầu thang gác xép cùng ra cửa ngõ trước.

“Chúng ta nên làmđiều gì đó”. Valerie nói chuyện một cách ăn năn hả, đồng ý ra hiệu mang lại chị tham giavới cô. Nhưng Lucie sinh hoạt lại, lo âu lắc đầu ko nói lời nào, hi vọng Valeriecũng nghỉ ngơi lại.

Valerie biết rằngcô ko thể hành động như chị gái, đứng bồn chồn ở cửa, ôm chặt bé nai bằngbông. Cô sẽ không chỉ có đứng cùng nhìn các chuyện trôi qua theo cách này. Nhưngtrong khi Lucie luôn luôn ngưỡng chiêu mộ sự kiên quyết của Valerie, thì Valerie lại ngưỡngmộ sự thận trọng của chị mình.

Valerie ước ao xóađi xúc cảm lưỡng lự của chị ý gái với trấn an chị không nên lo lắng. Cô định nói:“Chị Lucie, sáng sủa mai các thứ đã ổn thôi!”. Nhưng vậy vào đó, cô quay đi, mở chốtcửa bằng ngón tay cái và để nó đóng vai trò vào một giải pháp nhẹ nhàng trước lúc lao rangoài trời lạnh.

Đêm đó, ngôi làngám vẻ ngay cạnh khí. Ánh trăng vằng vặc soi rõ màu sắc những ngôi nhà với nước sơn bịphai mờ theo năm tháng. Phần đông ngôi nhà chỉ ra mờ mờ tựa cái tàu béo và nhữngnhánh cây nhô ra như những cột thép gai cản lại trời đêm.

Đây là lần đầutiên Valerie ra bên ngoài một mình, cô nhỏ xíu cảm thấy như đang được tìm hiểu thế giớimới. Để cho được bệ thờ đặt ở khu thờ tự của làng cấp tốc hơn, Valerie đi lối tắtbăng qua rừng. Cô bước qua đầy đủ đám rêu có làm nên như miếng bánh mỳ ngâm sữalều bều, và tránh những đám nấm, phần đông đám white color phồng lên với dấu lốm đốmtrên mặt phẳng như thể được rắc quế.

Có thứ nào đấy kéocô thoát ra khỏi bóng tối, bám vào má cô như mảnh lụa ẩm ướt. Một cái mạng nhện. Giốngnhư từ đầu đến chân cô đang bò lê với đông đảo loài côn trùng nhỏ vô hình. Cô rước tayxoa mặt, cố gắng gỡ lớp mạng nhện rác rưởi mong manh, tuy vậy nó quá mỏng dính nên không rước xuốngđược. Mặt trăng tròn vành vạnh, lạnh mát như vẫn gieo chết người ở phía trước.

Đến vị trí quangđãng, Valerie ban đầu thận trọng hơn. Cô cảm giác nôn nao trong mỗi bước đi, cảmgiác như lúc cô rửa một nhỏ dao sắc - cảm hứng mỗi bước di chuyển nhỏ dại sơ sẩycũng rất có thể dẫn cho thảm họa. Dân làng vẫn đào một chiếc bẫy sâu trong đất, mài sắcthanh gỗ để vào kênh dẫn nước và phủ lên đó một tấm cỏ. Valerie biết rằng cáihố nằm nơi nào đó gần đây. Trước kia có tín đồ khác dẫn đường bắt buộc cô luôn luôn đi qua nómột cách an toàn. Còn tiếng đây, ngay cả khi cô nghĩ đã vượt qua nó, thì cô cũngkhông trọn vẹn chắc chắn.

Đột nhiên, một tiếngbe be thân quen giúp cô tỉnh giấc lại. Cô thấy Flora sinh hoạt phía trước, khổ cực và cô độc,liêu xiêu trong gió kêu gào thảm thiết. Valerie ban đầu chạy về phía con dê tộinghiệp đang hoảng sợ một bản thân trên đám xương white hếu được ánh trăng chiếusáng. Nhận thấy Valerie, Flora nghểnh cổ vùng về hướng cô có tác dụng sợi dây thừngcăng hết mức cho phép.

“Tao ngơi nghỉ đây, tao ởđây!”.

Valerie ban đầu gọilớn nhưng từ ngữ tắc nghẹn trong cổ họng.

Cô nghe thấy thứgì đó khó chịu phóng qua những khoảng chừng dài cùng với một tốc độ rất nhanh, mang đến gần hơnvà ngay sát hơn, xuyên thẳng qua bóng tối. Chân Valerie không cử đụng được, cho dù cô gắng gắngthế nào.

Trong một khoảnhkhắc, số đông thứ tự dưng yên lặng. Với nó xuất hiện.

Lúc đầu, chỉ cần mộtvệt đen. Tiếp đến Con Sói đột nhiên hiện ra, hướng đến phía cô, to bự và hunghãn. Đuôi nó vẫy qua vẫy lại tạo nên đám những vết bụi nhỏ. Nó to cho nỗi cô không thểnhìn nó dù duy nhất lần.

Valerie thở hổn hểntrong nỗi sợ hãi. Tai con Sói bất động, kế tiếp rung lên, và chuyển ánh mắt lênngười cô. Đôi mắt nó vừa hoang dại vừa đẹp. Đôi đôi mắt ấy nhìn thấy cô.Không bắt buộc là tầm nhìn thông thường, nó quan sát theo một cách không người nào nhìn cô trướcđây. Đôi đôi mắt nó ăn vào cô, như nhận ra điều gì đó. Điều khủng khiếp đến vớicô sau đấy. Cô vấp ngã xuống đất, quan trọng nhìn lâu bền hơn nữa và ẩn sâu vào nhẵn tối.

Một mẫu bóng bự lờmờ hiện ra bên trên cô. Cô quá nhỏ tuổi và nó thừa lớn, đến hơn cả cô cảm hứng như chiếcbóng ấy đang khiến cả người cô chìm vào vào đất. Một cơn rùng bản thân chạy quangười như bội phản ứng với việc đe dọa. Cô tưởng tượng bé Sói đang xé toạc khung hình mìnhbằng các cái răng ranh con của nó.

Nó gầm lớn.

Valerie mong chờ cảmgiác bé Sói khiêu vũ vọt vào cô, hàm răng gặm vào da thịt với móng vuốt đưa vào người,nhưng cô không cảm giác gì. Cô nghe tiếng leng keng từ cái chuông sinh sống cổ Flora,và chỉ lúc ấy cô mới nhận biết cái trơn đã trở nên mất.

Từ chỗ nấp củamình, cô nghe tiếng nghiến răng. Còn tồn tại thứ nào đấy nữa, một âm thanh khác nhưng mà côkhông thể xác định là gì. Một thời gian lâu sau, cô biết rằng đó là giờ đồng hồ gầm của cơnthịnh nộ sắp tuôn ra. Tiếp tiếp đến là một khoảng tầm lặng đầy hoang mang, nặng nề hiểu.

Cuối cùng, khôngthể chống lại, Valerie thư thả ngẩng đầu tra cứu kiếm Flora. Tất cả vẫn còn nguyên vẹn.Không tất cả gì biến hóa ngoại trừ tua dây buộc chú dê tội nghiệp vẫn tồn tại nối một đầuvới cọc, nằm đơn nhất trên mặt đất đầy bụi.

Con Sói dữ dằn đãmang Flora đi, và tha mang đến Valerie được sống. Tốt nó chỉ đem nhỏ mồi nhỏ dại đi cùng sẽquay lại cùng với “con mồi lớn” là cô? Chuyện gì sẽ xảy ra với cô nhỏ nhắn Valerie bảy tuổiđang đứng 1 mình giữa rừng trong đêm của Sói?