(VOH) - quản trị Hồ Chí Minh - một con fan sinh ra từ chân lý. Thuộc đọc lại những mẩu chuyện hay nhắc về chưng để hoàn toàn có thể cảm thừa nhận rõ rộng về vị lãnh tụ của chúng ta.

Bạn đang xem: Câu chuyện kể về bác


Kể chuyện bác Hồ và số đông ngày đầu bạn ra đi tìm kiếm đường cứu giúp nước10 mẩu truyện ngắn về chưng và bài học rút ra
Những câu chuyện về bác bỏ và chiến sĩ
Câu chuyện về bác Hồ cùng với thanh niên
Những câu chuyện ngắn về chưng với thiếu thốn nhi
Những mẩu chuyện kể về bác bỏ Hồ với thiếu nữ Việt Nam một số câu chuyện ngắn khác về chưng Hồ

*Cảnh báo: bài viết dài hơn 10.000 từ, bạn cũng có thể dùng Mục Lục trên để điều hướng đến nội dung muốn muốn

Bác hồ - Người đã đạt trọn cuộc đời, trung khu huyết của chính bản thân mình cho sự nghiệp giải hòa dân tộc, thống nhất khu đất nước. Hình hình ảnh về một vị lãnh tụ vĩ đại, đáng tôn trọng sẽ mãi vĩnh hằng trong trái tim mỗi cố kỉnh hệ người nước ta và cả anh em quốc tế.

Dưới đây là một số mẩu truyện hay về chưng mà cửa hàng chúng tôi đã sưu tầm, mong muốn với những mẩu chuyện ngắn về chưng sau đây để giúp đỡ bạn cảm thấy rõ rộng về vị lãnh tụ của họ từ đó, biết trân trọng hơn từng thời gian được sinh sống và tuân theo lời Bác.

1. Nói chuyện chưng Hồ và đều ngày đầu người ra đi kiếm đường cứu giúp nước

Tháp Mười đẹp nhất bông sen

Việt Nam đẹp mắt nhất mang tên Bác Hồ.

(Ca dao)

Chứng con kiến cảnh nhân dân lầm than, giang sơn bị thực dân Pháp đô hộ, người bạn trẻ trẻ Nguyễn tất Thành cùng với hành trang là lòng yêu nước, ý chí vững vàng và đôi tay trắng vẫn đưa nước ta từ một vong quốc nô thay đổi một nước từ do, độc lập. Hãy cùng cửa hàng chúng tôi nhìn lại hành trình ra đi tìm kiếm đường cứu giúp nước của bạn qua những câu chuyện ngắn về bác bỏ Hồ bên dưới đây.

1.1 Xuống tàu ra đi tìm kiếm đường cứu nước

“Trong khi còn học làm việc Trường Sát–xơ–lúp Lô–ba (Chasseloup–Laubat) tôi chạm chán một người tuổi teen ở Trung cỗ vào thành phố sài thành ở công ty một tín đồ bạn. Vì chưng cùng một lứa tuổi, đến nên shop chúng tôi lập tức trở nên cặp đôi thân. Tôi chuyển anh mang đến trước tiệm cafe của Pháp xem đèn điện, xem chiếu bóng cùng máy nước.

Những mẫu đó hồi xưa anh chưa hề thấy.

Một hôm tôi mời anh ăn uống kem. Anh hết sức lạ. Lần thứ nhất anh bắt đầu nếm hương thơm kem.

Sau ít hôm, anh đùng một cái hỏi tôi.

“Anh Lê, anh bao gồm yêu nước không?”

Tôi không thể tinh được và đáp: “Tất nhiên là bao gồm chứ!”

“Anh hoàn toàn có thể giữ kín đáo không?”

“Có”.

“Tôi mong muốn đi ra ngoài, xem nước Pháp và các nước khác. Sau khoản thời gian xem xét bọn họ làm như vậy nào, tôi đã trở về góp đồng bào chúng ta. Cơ mà nếu đi một mình, thật ra cũng đều có điều mạo hiểm, ví như khi nhức ốm… Anh ý muốn đi với tôi không?”

“Nhưng các bạn ơi, họ lấy đâu ra tiền nhưng đi?”

“Đây, chi phí đây” – thằng bạn của tôi vừa nói vừa giơ nhì bàn tay – “Chúng ta sẽ làm việc. Chúng ta sẽ làm bất cứ việc gì để sống với để đi. Ráng thì anh thuộc đi với tôi chứ?”

Bị cuốn hút vì lòng nhiệt huyết của anh, tôi đồng ý.

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ về cuộc phiêu lưu, tôi không có đủ dũng mãnh để giữ lời hứa.

Vài ngày sau, tôi không gặp mặt lại thằng bạn nữa. Tôi đoán là anh ta đã đi được ngoại quốc. Anh ta đi bằng cách nào? Tôi không biết. Về sau, tôi chỉ biết người giới trẻ yêu nước đầy máu nóng ấy là cụ Nguyễn Ái Quốc, là Hồ chủ tịch của bọn họ ngày nay”.

Chính ông Mai sinh sống Hải Phòng, nhân viên cũ bên trên một dòng tàu Pháp của hãng

“Vận cài đặt hợp nhất” đã cho shop chúng tôi biết mọi điều nhưng mà ông Lê không rõ.

Ông Mai kể lại:

“Vào khoảng cuối năm 1911 tốt 1912 – tôi không nhớ đúng nữa – tôi làm việc ở chống ăn của những sĩ quan lại trên tàu. Tàu công ty chúng tôi cập bến dùng Gòn để lấy hàng với đón khách.<1>

1.2 công việc làm bồi tàu

Một buổi trưa, một người trai trẻ em lên tàu. Sau đó 1 phút ngập ngừng, anh ta hỏi xin việc.

Chúng tôi trả lời là không tồn tại việc và bao gồm chăng nữa, shop chúng tôi cũng không có quyền dấn anh ta.

Chúng tôi cười vày chàng trai có vẻ một anh học trò, không phải là bạn lao đụng như chúng tôi. Chúng tôi nói nhỏ với nhau: “Một bạn như thế rất có thể làm được các bước gì trên tàu?”.

Tôi thiếu hiểu biết nhiều tại sao tôi thấy thương sợ anh ta với tôi nói: “Đi theo tôi, tôi sẽ dẫn anh đến gặp chủ tàu. Có lẽ ông ta sẽ có được việc mang lại anh làm”.

Chủ tàu hỏi: “Anh có thể làm câu hỏi gì?”

“Tôi có thể làm bất cứ việc gì!” – nam giới trai trả lời.

“Được, ta đã lấy anh làm phụ bếp. Sáng sủa mai anh mang đến đây nhận việc”.

Chàng trai ấy xưng thương hiệu là Ba. Vì tôi đã giúp anh ta việc bé dại ấy, vì vậy anh ta khôn xiết thân với tôi, với cũng do anh ta rất dễ dàng mến tôi cũng khá thân cùng với anh ấy. Việc gì tôi làm cho được là tôi thay làm để giúp đỡ anh ta, vị anh ta chưa biết gì cả. Vả lại, anh ấy có dũng mãnh và nhẫn nại. Phụ phòng bếp trên tàu, hằng ngày anh ta nên làm từ tứ giờ sáng, quét dọn thật sạch sẽ nhà phòng bếp lớn trên tàu, về tối đốt lửa trong những lò. Tiếp nối đi khuân than, rồi xuống hầm đem rau, giết mổ cá, nước đá v.v. Các bước khá nặng nề nhọc do dưới nhà bếp rất nóng cùng trong hầm siêu rét. Nhất là khi vừa cần vác một bao nặng nề vừa leo lên đa số bậc thang trong lúc tàu tròng trành.

Xong các bước ấy, phải dọn cho bọn chủ nhà bếp Pháp ăn. Sau đấy, nhặt rau, cọ chảo nồi với đun lò lại. Quá trình kéo lâu năm suốt ngày.

Nhà nhà bếp lo cho bảy, tám trăm con người cả nhân viên và hành khách. Có tương đối nhiều cái chảo bằng đồng đúc lớn cùng nặng quá, cho nỗi anh bố phải kéo lê bên trên sàn.

Và những cái nồi cao quá, anh đề nghị leo lên ghế nhằm chùi nồi. Luôn luôn nghe tiếng:

“Ba, rước nước đây!”

“Ba, dọn chảo đi!”

“Ba, thêm than địa điểm này, thêm than vị trí kia!”

Suốt ngày, anh tía đẫm nước, hơi cùng mồ hôi, mình đầy những vết bụi than. Người ta thấy anh cha phải cần sử dụng hết niềm tin và sức lực để có tác dụng cho xong công việc. Và hơn thế nữa vì không quen việc, anh đề nghị gọt chấm dứt đống củ cải cùng khoai tây. Anh chần chừ làm cầm cố nào. Tôi dạy mang lại anh.<1>

Tàu Amiral Latouche Tréville, khu vực Nguyễn vớ Thành có tác dụng phụ bếp khi rời sông núi ra đi tìm đường cứu nước (6/1911)

1.3 Đến Luân – đôn, học tập tiếng Anh, câu chuyện cào tuyết, về ông già Ét-cốp-phi-e

Còn anh Ba sau đó rời cái tàu nói đi Anh. Anh xin vào làm việc ở tiệm nạp năng lượng Các–lơ–tông, một tiệm sang gồm tiếng sống Luân Đôn.

Người làm nhà bếp độ trăm con người đủ những hạng. Có toàn bộ cơ thể Pháp, tín đồ Anh, tín đồ Đức, bạn Nga, người châu Á với tôi người việt Nam. Chính ông Ét-cốp-phi-e, ông vua đầu bếp, được huân chương danh dự, tinh chỉnh và điều khiển nhà bếp.

Về ông Ét-cốt-phi-e, gồm một chuyện đáng kể lại: Tài nấu nhà bếp của ông ta, thế giới đều biết. Số đông chủ quán lớn số 1 trên thế giới trả tiền không hề ít để mời ông ta cai quản bếp. Khi gồm có yến tiệc lớn, tín đồ ta mời ông đến làm thức ăn và tinh chỉnh nhà bếp. Lần vua Đức sang thăm Luân Đôn, vua Anh mời ông Ét-cốp-phi-e phụ trách bữa tiệc. Và tất yếu với một vài lương khôn xiết hậu. Ông già Ét-cốt-phi-e tự tôn trả lời: “Tôi là fan Pháp. Tôi không nấu nướng cho quân địch của dân tộc tôi”.

“Vâng, hiện giờ chúng ta thủ thỉ anh Ba. Vào lúc một năm ngoái đại chiến, một hôm, tôi gặp ở phòng dọn dẹp vệ sinh thìa, nĩa, một fan Á Đông trẻ em tuổi.

Tôi không xem xét anh ấy bởi tôi tưởng anh ấy là bạn Trung Quốc. Đến ngày thiết bị ba, thiết yếu anh ấy đến thì thầm với tôi bởi tiếng Việt Nam. Nắm nhiên tôi rất vui lòng được gặp mặt một người đồng hương. Từ thời điểm ngày ấy, chúng tôi trở nên hai bạn thân.

“Ai chuyển anh mang lại đây, mang đến nước Anh?” – Tôi hỏi anh Ba.

“Tôi mang đến đây một mình để học tập tiếng Anh”.

“Hay đấy, tuy thế tiếng Anh rất nặng nề học. Đã 2 năm tôi ở tp này mà chần chờ hơn, kế bên hai chữ Yes cùng No (vâng và không).”

“Phải học tập chứ. Chúng ta sẽ cùng mọi người trong nhà học.”

“Trước lúc tới đây, anh có tác dụng ở đâu?”

“Hôm sản phẩm nhất, tôi nhận câu hỏi cào tuyết vào một trường học. Một quá trình rất mệt nhọc nhọc. Mình mẩy tôi đẫm những giọt mồ hôi mà thuộc hạ thì lạnh lẽo cóng. Và cuốc được lô tuyết cũng tương đối khó khăn vì chưng tuyết trơn. Sau tám giờ làm công việc này, tôi mệt mỏi lử cùng đói bụng. Tôi đành phải bỏ việc. Ông Hiệu trưởng là 1 trong người tốt.

Ông ấy trả cho tôi cả ngày làm bài toán sáu đồng và vừa nói vừa cười: “Chính thế, quá trình này quá sức anh”.

Hai hôm sau tôi tìm được một câu hỏi khác. Lần này thì phải đốt lò. Từ thời điểm năm giờ sáng, một fan nữa cùng với tôi chui xuống hầm để nhóm lửa. Suốt ngày shop chúng tôi đổ than ráng than trong lò. Ở trên đây thật đáng sợ. Luôn luôn luôn ở trong cảnh tranh buổi tối tranh sáng. Tôi đo đắn người ta làm cái gì ở tầng trên, vị không khi nào tôi lên đấy. Người các bạn tôi là 1 trong người âm thầm, chắc hẳn rằng anh ta câm. Suốt hai ngày làm việc, anh ta không thể nói một tiếng. Anh vừa thao tác vừa hút thuốc. Lúc nào anh ta bắt buộc tôi làm việc thì anh ta ra hiệu. Tuy nhiên không nói một tiếng. Vào hầm rất là nóng, ko kể trời hết sức rét, và không tồn tại đủ quần áo, tôi luôn bị cảm. Vì vậy, tôi nghỉ việc luôn luôn hai tuần lễ. Cùng với số tiền nhằm dành, tôi trả tiền phòng, chi phí bơ với bánh mì, và sáu bài học chữ Anh. Khi chỉ còn sáu hào nữa, tôi mang lại sở tìm việc ở Sô–hô, và fan ta đưa tôi mang lại đây”.

Công việc làm tự tám giờ cho mười nhị giờ và chiều từ năm giờ đến mười giờ.

Hàng ngày, buổi sáng sớm và buổi chiều, anh ba ngồi trong sân vườn hoa Hay–đơ (Hyde), tay chũm một quyển sách và một cái bút chì. Mặt hàng tuần vào ngày nghỉ, anh đi học tiếng Anh với cùng một giáo sư bạn Ý. Ba thường khuyên răn tôi nên học như Ba, tuy nhiên tôi hết sức lười, hiện thời tôi mới tiếc.

Mỗi ngày bao gồm một người dọn dẹp đồ đạc. Những người dân phục vụ, sau khi dọn nơi khách ăn, đề xuất dọn bát đĩa bỏ toàn bộ chén chén bát và thức ăn kèm lộn vào trong một cái thang điện gửi xuống bếp. Lúc bấy giờ người dọn dẹp phải để đồ vật riêng một bên, chén đĩa để riêng một mặt để fan ta mang đi rửa. Lúc tới lượt anh Ba, anh làm rất cẩn thận. Đáng lẽ vứt thức nạp năng lượng thừa vào một chiếc thùng, nhiều lúc còn cả phần tư bé gà, phần nhiều miếng bít-tết lớn lao v.v... Thì anh giữ lại gìn thật sạch và đưa lại đến nhà bếp. để ý đến vấn đề này, ông già Ét-cốp–phi–e hỏi anh:

“Tại sao anh ko quẳng thức nạp năng lượng thừa vào thùng, giống như những người kia?”

“Không buộc phải vứt đi. Ông có thể cho những người nghèo hồ hết thứ ấy.”

“Ông giới trẻ của tôi ơi, anh nghe tôi.” Ông Ét-cốt–phi–e vừa nói vừa mỉm cười và có vẻ bằng lòng. “Tạm thời anh hãy gác ý nghĩ bí quyết mạng của anh ý lại một bên, và tôi đã dạy đến anh biện pháp làm bếp. Có tác dụng ngon và anh sẽ được rất nhiều tiền. Anh bằng lòng chứ?”

Và ông Ét-cốt–phi–e không khiến cho anh bố phải rửa bát nữa mà đưa anh vào chỗ làm bánh, với một vài lương cao hơn.

Thật là một trong việc lớn xảy ra trong đơn vị bếp, vì đó là lần thứ nhất mà ông “vua bếp” làm cho như thế. 

Anh ba rất nhiều tình cảm. Một hôm tôi chạm mặt anh chũm tờ báo và chảy nước mắt. Tôi hỏi anh vày sao bi đát thế. Anh đưa mang đến tôi tờ báo với giải thích: “Anh xem đây. Đây là tin tức ông Thị trưởng Coóc (Cook), một nhà đại ái quốc Ailen. Ông ta bị tóm gọn và bị fan Anh bỏ tù. Ông ta hay thực. Không phần đa ông không ăn uống, hơn nữa không nói năng, ko cử đụng nữa. Ông ở nghiêng một phía yên ổn lìm như vậy hơn tứ mươi ngày. Da thịt và quần áo phía ấy thối hết. Cùng ông chết, chết vì tổ quốc. Gan góc biết bao! Dũng cảm biết bao! Một dân tộc có những người như ông Coóc đã không khi nào đầu hàng.

Chúng ta cũng thế, họ có mọi người quả cảm như ông Thị trưởng Coóc.

Anh có biết chuyện cầm cố Tống Duy Tân không? Tôi kể đến anh nghe: rứa Tống Duy Tân là một trong nhà đại trí thức, đấu tranh gan góc chống bọn xâm lược Pháp.

Cụ bị tóm gọn và nhốt vào trong một chiếc cũi để gửi đến cỗ Tổng tứ lệnh Pháp. Ngồi trong cũi, Cụ vẫn làm thơ yêu nước. Khi hết giấy, núm bẻ gẫy cai quản bút, mang cật tre có tác dụng dao, và mổ bụng, giảm ruột từ tử. Trong những tờ giấy tìm thấy trong cũi, cuối những bài thơ, fan ta còn đọc phần đông chữ: “Thà bị tiêu diệt còn hơn đầu hàng”.

Tôi tôn kính tất cả những Tống Duy Tân. Tôi sùng kính toàn bộ Thị trưởng Coóc. Tử vong của họ làm cho tổ quốc bọn họ sống lại, lòng quả cảm của chúng ta bất diệt.”

Thế giới trận chiến bùng nổ. Fan Pháp sống Luân Đôn dìm lệnh đụng viên. đa số người khóc, độc nhất vô nhị là hầu hết người lũ bà Pháp.

Người Đức bị tóm gọn nhốt vào Trại Tập trung. Họ cũng khóc. Quân nhân Anh bị chỉ dẫn mặt trận, phụ thân mẹ, vợ con họ đầy đủ khóc.

Xem thêm: Có nên quấn trẻ sơ sinh khi ngủ không quấn khăn cho trẻ sơ sinh có sao không ?

Anh bố đến nói với tôi:

“Xin từ giã anh Nam.”

“Anh đi đâu?”

“Tôi đi Pháp.”

“Không nói đùa chứ? Nước Pháp đang xuất hiện chiến tranh. Anh mang đến Pháp làm gì?”

“Tôi đi xem. Tôi đang viết thư đến anh.”<1>

1.4 gặp Bùi quang quẻ Chiêu 

Hồi ấy, Bùi quang đãng Chiêu, kỹ sư canh nông vào xã Tây, đi tầu hạng nhất thuộc gia đình. Ông ta đưa nhỏ sang Pháp học. Phát hiện ra Ba, ông ta điện thoại tư vấn anh lại và thân mật và gần gũi bảo:

“Tại sao bé lại làm chiếc nghề khó khăn nhọc này? bỏ nghề đi. Bé nên chọn 1 nghề khác, danh giá hơn…” Anh ba lễ phép cảm ơn ông Chiêu, nhưng lại không nói gật đầu đồng ý hay không.

Đến Mác–xây, cửa hàng chúng tôi lĩnh lương từng nhân viên vn được xuất phát từ một trăm mang lại hai trăm quan, sản xuất đấy chi phí thưởng của hành khách. Anh cha là phụ bếp, chỉ được mười quan.

Anh ta được ít lương, mà lại anh học được rất nhiều chuyện bắt đầu lạ. Coi tôi là bạn thân thiết nhất, anh ta nói với tôi toàn bộ những điều anh trông thấy với suy nghĩ.<1>

1.5 “Ơ! Ở Pháp cũng đều có người nghèo như bên ta!”

Trông thấy rất nhiều gái điếm mang đến làm chi phí trên tàu, tía nói với tôi: “Tại sao fan Pháp không “khai hóa” đồng bào của họ trước khi đi “Khai hoá” bọn chúng ta, sao nạm anh Mai?”

Tàu điện đối với anh Ba là 1 trong chuyện kỳ lạ.

Lần thứ nhất anh ta trông thấy đông đảo “cái nhà biết chạy” ấy. Cái gì rồi cũng làm anh ta chú ý, bởi vì cái gì so với anh ta cũng bắt đầu cả. Luôn luôn anh ta nói:

“Lần đầu tiên, tôi bắt đầu thấy chiếc này…”

Công việc trong ngày xong, tôi mang đến anh ta mượn cỗ áo quần, và công ty chúng tôi đi cho tiệm cà phê ở mặt đường Ca–nơ–bia. Không cần thiết phải nói, đấy là lần trước tiên anh ta vào tiệm cafe và cũng là lần trước tiên người Pháp điện thoại tư vấn anh bằng “ông”.

Sau phần đa ngày trước tiên ở Mác–xây, anh tía tóm tắt cảm tưởng của chính bản thân mình bằng mấy chữ:

“Người Pháp ở Pháp tốt, lễ phép hơn bạn Pháp sinh hoạt Đông dương”.

Chúng tôi đi theo tàu lên Ha–vơ–rơ (Havre) nhằm sửa chữa. Cửa hàng chúng tôi được chuyển sang làm việc ở một dòng tàu khác, về bên Đông Dương. Anh Ba không muốn trở về. Ông công ty đem anh về nhà. Tự đấy, tôi ko được thông tin gì của anh tía nữa…<1>

2. 10 mẩu truyện ngắn về bác và bài học rút ra

Mẩu chuyện 1: bài học kinh nghiệm về giản dị và tiết kiệm


GIỚI THIỆU

Đoàn ĐBQH tỉnh bạc Liêu HĐND tỉnh tệ bạc Liêu VP Đoàn ĐBQH cùng HĐND tỉnh bạc tình Liêu ĐOÀN ĐẠI BIỂU QUỐC HỘI TỈNH ĐẠI BIỂU DÂN CỬ QUA CÁC NHIỆM KỲ NHIỆM KỲ 2016 - 2021 những ban của HĐND thức giấc NHIỆM KỲ 2011 - năm 2016 HỘI ĐỒNG NHÂN DÂN TỈNH VP. ĐOÀN ĐBQH VÀ HĐND TỈNH Sơ đồ tổ chức triển khai TIN HOẠT ĐỘNG HĐND CẤP HUYỆN, XÃ tiếp thu kiến thức và tuân theo tư tưởng đạo đức hồ chí minh NGHỊ QUYẾT KỲ HỌP HĐND TỈNH VĂN BẢN PHÁP LUẬT
GIỚI THIỆU Đoàn ĐBQH tỉnh bạc Liêu HĐND tỉnh bạc tình Liêu VP Đoàn ĐBQH với HĐND tỉnh bội bạc Liêu ĐOÀN ĐẠI BIỂU QUỐC HỘI TỈNH ĐẠI BIỂU DÂN CỬ QUA CÁC NHIỆM KỲ NHIỆM KỲ 2016 - 2021 NHIỆM KỲ 2011 - năm 2016 HỘI ĐỒNG NHÂN DÂN TỈNH VP. ĐOÀN ĐBQH VÀ HĐND TỈNH Sơ đồ tổ chức TIN HOẠT ĐỘNG HĐND CẤP HUYỆN, XÃ tiếp thu kiến thức và tuân theo tư tưởng đạo đức sài gòn NGHỊ QUYẾT KỲ HỌP HĐND TỈNH VĂN BẢN PHÁP LUẬT

Những mẩu chuyện kể về bác bỏ - Kỳ 6 - hdnd


*

ĐOÀN ĐẠI BIỂU QUỐC HỘI TỈNH HỘI ĐỒNG NHÂN DÂN TỈNH VP. ĐOÀN ĐBQH VÀ HĐND TỈNH
ĐOÀN ĐẠI BIỂU QUỐC HỘI TỈNH HỘI ĐỒNG NHÂN DÂN TỈNH VP. ĐOÀN ĐBQH VÀ HĐND TỈNH
GIỚI THIỆU Đoàn ĐBQH tỉnh bội bạc Liêu HĐND tỉnh bạc tình Liêu VP Đoàn ĐBQH với HĐND tỉnh bội nghĩa Liêu ĐẠI BIỂU DÂN CỬ QUA CÁC NHIỆM KỲ NHIỆM KỲ 2016 - 2021 NHIỆM KỲ 2011 - năm 2016
*

*

*

*

Liên kết web
- lựa chọn Website - điều khoản Tp
HCM tp sài thành giải phóng Tạp chí desgin Đảng
Thăm dò
null
Những câu chuyện kể về bác bỏ - Kỳ 6
1542 Views
Những mẩu truyện kể về Bác
màu sắc chữ độ lớn chữ
*
*

Những mẩu truyện kể về bác - Kỳ 6
*

Bác Hồ trở lại viếng thăm lại đồng bào Pác Pó, năm 1961

1. Ai say mê đi cấp tốc thì đổi xe mới

Chiếc Pôvêđa là đá quý của Liên Xô tặng ngay Bác, từ thời điểm ngày về tiếp quản hà nội Bác vẫn dùng. Mẫu xe sẽ cũ, Văn phòng trung ương xin phép được đổi cho bác bỏ xe khác new và tốt hơn. Thấy vậy, chưng hỏi đồng chí lái xe:

- xe cộ của bác đã hỏng chưa?

Đồng chí tài xế thành thật:

- Thưa bác xe chưa hỏng, nhưng chúng cháu muốn đổi xe new để bác đi nhanh và êm hơn.

Bác cười bảo:

- nỗ lực thì không đổi… ai phù hợp đi cấp tốc thì thay đổi xe mới, còn bác bỏ thì vẫn cần sử dụng xe này vì nó vẫn chưa hỏng.

Một hôm đang đến giờ Bác đi làm việc việc nhưng xe không phát sản phẩm được. Thấy chưng đứng đợi, bằng hữu lái xe hết sức lo lắng. Đoán xe gồm sự cố, bác bỏ bước lại gần thân yêu bảo bằng hữu lái xe:

- máy móc thì có những lúc nó trục trặc, chú cứ bình tâm mà sửa.

Vài phút sau, xe sửa xong, đồng minh lái xe cộ xin lỗi Bác, chưng cười độ lượng:

- cố kỉnh là xe pháo Bác vẫn còn tốt. Lần sau chú nhớ chất vấn trước kẻo nhỡ việc của Bác.

Thế là chưng vẫn dùng loại xe Pôvêđa cũ kỹ cho tới ngày bác đi xa.

2. Trở về Pác Bó

Đầu năm 1961, đồng bào Pác Bó (Cao Bằng) đang vui xuân thì được tin gồm phái đoàn Đảng, chính phủ nước nhà về thăm quê hương cách mạng. Đồng bào người nào cũng thầm ước mong muốn trong đoàn gồm Bác. Nỗ lực rồi điều mong muốn của đồng bào Pác Bó đang trở thành hiện thực. Chiều ngày 19-2 năm đó, chiếc máy bay lên trực tiếp đưa bác bỏ và phái đoàn đã tới thị làng Cao Bằng. Sáng sủa ngày 20-2, xe xe hơi đưa chưng cùng mọi tín đồ đến Đồn Chương. Đồng bào ban bố ra đón Bác. Họ còn với cả ngựa đến để bác và phái bộ đi cho khỏi mệt, nhưng chưng đã từ chối không đi ngựa mà đi bộ. Dọc đường chưng vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ với đồng bào, cùng ôn lại trong năm tháng hoạt động khổ sở ở Pác Bó 20 năm trước, khi chưng mới về nước trực tiếp lãnh đạo giải pháp mạng. Khi bác vừa đến Pác Bó, đồng bào già con trẻ gái trai chạy ùa ra vây quanh Bác. Có cụ già nắm rước tay chưng lắc lắc. Các bà, những chị ai cũng mừng mừng tủi tủi, lưu giữ lại đều ngày cùng cực trước biện pháp mạng với cảnh no ấm tự do ngày nay. Thấy mọi bạn kéo đến ngày một đông, bác bỏ liền hỏi: “Bà con làm những gì mà đông ráng này?”. Đồng bào vui tươi reo lên: “Đón Bác! Đón Bác! năm mới tết đến chúc Bác mạnh mẽ sống lâu. Bác nhìn mọi người và bảo: “Tôi về thăm nhà mà lại sao lại đón tôi?”. Nghe bác bỏ nói vậy, đồng bào ai ai cũng cảm động rưng rưng nước mắt. Thực vậy, Bác trở lại thăm Pác Bó là trở lại viếng thăm nhà. Công ty Bác, quê hương của Bác không chỉ là chỗ chôn rau cắt rốn nhưng nhà Bác, quê hương Bác là địa thế căn cứ địa phương pháp mạng, là đều nơi trên quốc gia Việt phái mạnh yêu dấu.

Sau khi chạm mặt gỡ thân tình số đông người, Bác nói chuyện với đồng bào trong khối mít tinh. Chưng đến thăm một vài gia đình, cùng ăn uống bữa cơm thân mật và gần gũi với công ty một đồng bào rồi ra thăm lại hang Pác Bó năm xưa. Đứng trước cảnh sông núi mây trời một vùng biên thuỳ của đất nước được tự do, giải phóng, đã có lần in dấu và bịt chở bạn trong ban đầu Cách mạng, chưng xúc cồn đọc mấy câu thơ:

“Hai mươi năm kia ở địa điểm này

Đảng vạch con phố đánh Nhật - Tây

Lãnh đạo toàn dân ra chiến đấu

Non sông gấm vóc bao gồm ngày nay”.

Hình hình ảnh Bác và phần nhiều kỉ niệm về Người luôn luôn sống mãi trong trái tim đồng bào Pác Bó tương tự như đồng bào vào cả nước.

3. “Gà” vùng nào hợp với vùng ấy

Sau Đại hội trào lưu dân tộc trường đoản cú trị Tây Nguyên (1961), Ban Chấp hành của trào lưu cử cụ quản trị Ibi Alê - ô ra thăm miền Bắc.

Hôm thế Ibi Alê-ô vào tiếp loài kiến Hồ chủ tịch, Bác thân mật tiếp đãi với hai người thân thiện trò chuyện. Cụ năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Thưa Bác, năm nay tôi đúng 61 mùa rẫy ạ. Từ bỏ trong mặt trận ra kế bên này, cầm đi mất bao lâu? Thưa Bác, bố tháng ạ. Đi xa như thế này, cụ bao gồm thấy mệt nhọc không? Có. Dẫu vậy nhờ các cháu thanh niên giúp sức nên tôi cũng đi mang lại nơi đúng thời gian. Bác bỏ mời núm Ibi Alêô ăn cam, ăn chuối, phần đông trái cây trong sân vườn do chưng trồng với cũng là đầy đủ thứ mà cố thích. Núm xúc động, rơm rớm nước mắt, không hiểu biết vì sao chưng Hồ lại hiểu rõ sở thích của mình mà chiều cho thế. Chắc chắn là là chưng hiểu tấm lòng của quần chúng Tây Nguyên lắm.

Bác hỏi thực trạng chiến đấu với đời sinh sống của đồng bào vào đó. Cầm Ibi Alêô thưa: Nhân dân những dân tộc Tây Nguyên cũng như miền Tây không được đầy đủ đủ thứ. Muối không đủ mặn, cơm chưa đủ no, áo không đủ mặc. Nhưng truyền thống lịch sử đoàn kết đánh nhau bất khuất bảo đảm an toàn Tổ quốc thì ko nghèo. Quần chúng. # Tây Nguyên không sợ cực khổ hy sinh, mà chỉ sợ mình mất loại đất làm nạp năng lượng của ông phụ thân để lại đó thôi. Bác bỏ Hồ siêu vui. Rứa Ibi Alêô nói tiếp: Đồng bào Tây Nguyên còn nghèo lắm, nghèo cả cán cỗ nữa, mong mỏi xin Bác có nhiều cán bộ giỏi ạ. Chưng lại cười, thanh thanh hỏi: Đồng bào ta có nuôi con gà không? Thưa Bác, đồng bào nuôi nhiều gà lắm. Đồng bào nuôi các gà như vậy là tốt. Lần này gà đẻ năm trứng, lần sau sáu, bảy trứng, mười trứng, rồi nở thành con. Chính là những con gà đẻ và nở trong ấy mới tương thích với thực trạng ở đó.

Bác lại cười… dịp sau, thay Ibi Alêô hiểu ra rằng chưa hẳn Bác Hồ rỉ tai nuôi gà nhưng là khuyên buộc phải đào tạo, tu dưỡng cán bộ người các dân tộc. Mắt nỗ lực sáng lên, sung sướng.

4. Phong cách ứng xử thân tình

- Hồi trước, khi bác bỏ đi từ bỏ Diên An về phương Nam, đồng chí Diệp kiếm Anh đã từng có lần là nhóm trưởng và chưng là bí thư chi bộ. Nay bằng hữu ấy đến vn mà chưng lại đợi đồng chí ấy mang đến chào bằng lòng là không thân tình. Bởi đó, Bác quyết định là Đại tướng mạo Võ Nguyên ngay cạnh sẽ ra đón đoàn sinh hoạt sân bay, lúc về tới phía bắc phủ đã gồm Bác. Bác sẽ dự cơm thân thiện với đoàn đại biểu quân sự Trung Quốc, tuy vậy không công bố trên báo, vì như vậy sẽ không tiện về khía cạnh lễ tân. Bởi vì lúc đó bác bỏ là quản trị nước, còn đồng chí Diệp kiếm Anh chỉ là một trong mười thống chế của Trung Quốc, không hẳn là bộ trưởng liên nghành Bộ Quốc phòng. Nhưng là chỗ thân tình từ trước nên bác bỏ sẽ có mặt ở phía bắc phủ. Chưng không thể làm khác được. Đó là 1 trong những cách xử lý rất tinh tế của bác bỏ về khía cạnh ngoại giao lại sở hữu lý, lại có tình.

5. Phê phán căn bệnh hiệ tượng chủ nghĩa

Tôi nhớ, năm 1961 bác bỏ Hồ gồm dịp trở lại viếng thăm quê ngơi nghỉ Nghệ An. Trước lúc chưng về tôi (Thiếu tướng mạo Nguyễn Văn Xoàn) được cử đi tiền trạm. Tôi dặn các bạn bè trong tỉnh giấc ủy Nghệ An: Lần này Bác trở lại viếng thăm quê, những anh đừng có tác dụng những câu hỏi gì không quan trọng để bác bỏ phật lòng, phương châm là tôn trọng, điều tỉ mỷ nhưng bắt buộc tiết kiệm. Các đồng minh ở tỉnh giấc ủy nghệ an không đồng ý, muốn làm khủng vì đang lâu bác bỏ mới có dịp trở lại thăm quê. Thức giấc ủy sẵn sàng sẵn một chiếc ô tô con, mui trần nhằm đi đón Bác. Tôi bảo như vậy cũng khá được nhưng hình thức chiếc xe thông thường thôi. Các anh tỉnh ủy “chơi nổi” đem vải trắng kết xung quanh xe, rồi còn lót vải trắng trong xe…

Bác xuống sân bay Nghệ An, các bằng hữu Tỉnh ủy quan tâm mời bác lên xe cộ đó. Bác bỏ nhìn mẫu xe rồi cười: “Mấy chú cứ ngồi dòng xe này chứ bác bỏ không ngồi đâu. Chưng về là để cốt thăm quê hương, đồng bào chứ bao gồm là quan khách hàng đâu mà các chú có tác dụng hình thức, tốn kém”. Nói đoạn, bác bỏ đi đến dòng xe đi đầu, mui è cổ của bảo vệ, bước lên ngồi cạnh khả năng xế. Sau phen ngơ ngác, bạn bè bảo vệ yêu cầu ngồi trên chiếc xe bọc vải trắng. Dọc đường nhân dân đi đón chưng đều hướng mắt vào chiếc xe vải trắng nhưng lại chỉ thấy toàn cảnh vệ, chẳng thấy chưng đâu. Ít nào ngờ được rằng chính chưng lại ngồi ở dòng xe thông thường của vệ binh đi đầu.

Về đến nhà khách hàng Tỉnh ủy, vừa chat chit Bác vừa chú ý ra nhỏ đường lấn sân vào thấy có rất nhiều bông hoa rực rỡ tỏa nắng nở đa số trồng nhị hàng ngay lập tức ngắn. Bất chợt bác bỏ đi ra đường, dùng tay nhổ dịu một cánh hoa lay ơn. Tuyệt nhiên cánh hoa dịu bỗng, phía gốc không có một mẫu rễ nào. Gọi bạn bè Bí thư tỉnh ủy đến, bác bảo: “Đây là một trong những việc có tác dụng thiếu sống động và lãng phí. Tưởng các chú trồng hoa thì hay, có lợi cho môi trường. Nào ngờ vì bác bỏ vào thăm nên những chú đề nghị mua bông này về trồng. “Trồng” hiệ tượng nó đã chết. Đây là một trong căn bệnh phô trương hình thức. Đón Bác như thế này chưng không vừa lòng”. Các bè bạn trong tỉnh giấc ủy nghệ an liền đồng thanh xin lỗi bác và hứa sẽ thay thế khuyết điểm.

6. Bữa tiệc tập thể

Khi vẫn về ở, làm việc trong phía bắc Phủ, anh em cấp chăm sóc vẫn đun nấu một nồi to, cho giờ thì chưng cùng xuống ăn với bằng hữu những bữa ăn đạm bạc, giống như những ngày trong kháng chiến. Anh em giúp việc định nấu ăn riêng mang lại Bác, nhưng chưng nhất định không đồng ý. Lúc đi công tác, bao gồm cả những khi đi thăm ngày Tết… lúc nào Bác cũng bảo sẵn sàng sẵn bữa tiệc mang theo. Sau ngay sát 50 năm mới có dịp trở về viếng thăm quê đầu tiên tiên, tháng 6-1957, trong bữa cơm tỉnh tỉnh nghệ an mời bác có Đại tướng Nguyễn Chí Thanh cùng dự. Mâm cơm trắng chỉ có mấy món ăn đối kháng giản, tuy vậy mỗi món phần đa được dọn có tác dụng 2 bát. Thấy vậy, chưng liền chứa bớt, chỉ nhằm mỗi món một bát. Chưng bảo: “Ăn hết thì mang thêm, không nạp năng lượng hết để fan khác ăn, chớ để người ta ăn uống thừa của mình!. Bữa cơm đó, một phần số thức ăn vẫn tồn tại nguyên. Riêng tất cả món cà mắm chỉ bao gồm một bát nhưng đông đảo người ăn uống chưa hết, chưng gắp vứt vào chén bảo mọi fan phải ăn uống hết để khỏi lãng phí.

Lần thứ hai Bác trở về viếng thăm quê năm 1961, bữa cơm chiều chưng dặn cả quản trị và túng bấn thư của tỉnh giấc là Võ Thúc Đồng cùng Nguyễn Sĩ Quế cùng đến ăn uống cơm với chưng cho vui, nhưng hãy nhờ rằng phải có phần cơm của bản thân đến. Lúc vào bàn ăn, Bác lôi ra gói cơm của bác có độn ngô cùng ít giết mổ rim mặn. Nhì cán cỗ tỉnh, phần cơm do nhà ăn của tỉnh chuẩn bị được nấu bằng gạo trắng, ko độn; thức nạp năng lượng có cá, thịt, miến… Thấy vậy, bác hỏi: các chú ăn như thế này à? Ông Võ Thúc Đồng trả lời: Dạ, thưa Bác. Từ bây giờ Bác về thăm, cơ quan mới sẵn sàng các món ăn như thế này, còn tầm trung thì không tồn tại đâu ạ! bữa ăn hôm đó, mọi người cùng Bác nạp năng lượng hết phần cơm độn ngô trước, khi dùng sang phần cơm ban ngành tỉnh đưa về thì chưng xin thôi không nạp năng lượng nữa…

7. Để bác thuyết minh cho

Tối thứ bảy nào cũng vậy, vào Phủ quản trị thường tổ chức chiếu phim tại chống lớn. Tiếng rằng chiếu phim để ship hàng Bác, nhưng bác bỏ bảo mọi fan chung quanh, tốt nhất là những cháu nhỏ, tới xem để thuộc vui.

Tối ấy nghe tin gồm phim hay, mọi tín đồ kéo mang đến khá đông. Đúng giờ, bác bỏ tới. Fan ra hiệu cho mọi người hoàn thành vỗ tay, rồi ngồi vô trong ghế. Một trong những cháu bé dại tíu tít lại ngồi quây quanh Bác.

Đồng chí thuyết minh phim trình bày tóm tắt ngôn từ phim: Hoàng tử đem cóc.

Phim lồng giờ Pháp, tín đồ thuyết minh chưa kịp xem trước nên những lúc thuyết minh hay không đạt ý. Bác bỏ không bằng lòng, fan bảo:

- Chú thuyết minh do đó mất cả mẫu hay của phim đi. Chú để bác bỏ thuyết minh cho.

- bác nói rồi liền ra hiệu cho đồng minh thuyết minh đứng dậy, người cầm đem ống nói cùng ngồi vào ghế của đồng chí thuyết minh một phương pháp bình thản. Bác theo dõi trên màn ảnh, lắng nghe hội thoại rồi thuyết minh. Đôi khi Bác phân tích và lý giải thêm đều ý trong khi chuyển cảnh mà tín đồ xem cảm giác khó hiểu. Bác thuyết minh rõ ràng, tuy vậy ngắn gọn súc tích. Tiếng Người ấm và khi diễn đạt tình tiết trong phim rất gợi cảm. Gần như người ban sơ thấy chưng thuyết minh thì rất kinh ngạc và thích hợp thú. Ai nấy mọi bị lôi cuốn bởi hình ảnh trong phim và lời thuyết minh của Bác.

Bác đang xem bỗng quay lại, thấy bạn bè thuyết minh đã đứng tựa vào tường xem phim, chưng chỉ vào loại ghế bác bỏ đã ngồi khi đó để trống nhưng mà nói:

- Chú này kỳ lạ thực, ghế để không vấn đề gì không ngồi và lại đứng xem!

Các cháu tương tự như mọi fan xem cùng nhảy cười và nhắc đồng chí thuyết minh ngồi ở trong ghế. Đồng chí thuyết minh đành đang sàng chuyển mẫu ghế vào giáp tường ngồi xem. Bác lại tiếp tục quá trình thuyết minh phim.

Màn ảnh chuyển từng cảnh: cung điện huy hoàng của nhà vua. Hoàng tử bắn cung để chọn vợ. Mũi tên rơi xuống cạnh một bé cóc. Cóc nói giờ đồng hồ người, yêu cầu hoàng tử đưa mình về cung… Hoàng tử sống với vk cóc, nhưng chàng rất buồn.

Rồi những bữa cơm ngon lành, thành tựu được xếp dọn sạch sẽ sẽ gọn gàng ngăn nắp có tác dụng Hoàng tử nghi hoặc, theo dõi và quan sát cóc… cuối cùng cóc hiện tại nguyên hình là một cô nàng đẹp trước mắt Hoàng tử. Hai vợ ck sống cuộc đời tươi đẹp…

Đèn nhảy sáng. Như thường lệ, mọi người trở lại phía Bác mong chờ một lời, một ý của người và cũng chính là để chào bác bỏ sau đêm tối xem phim. Bác bỏ cũng vùng lên vui vẻ hỏi:

- Phim tất cả hay không?

- Dạ, tốt lắm! - những người gần như đồng thanh trả lời.

- Hay vày sao?

- Mọi bạn còn đang suy nghĩ câu vấn đáp thì fan đã giải thích:

- Phim hay do nội dung tốt, câu chuyện khuyên phần đông người: hy vọng có lứa đôi niềm hạnh phúc thì đừng quá phụ thuộc vào hình thức bề ngoài, đề xuất thấy cái đẹp bên trong. Cái đẹp về phẩm giá. Những tài tử đóng góp khéo. Màu sắc đẹp, tình tiết hấp dẫn.

Bộ phim được bác bỏ nói gọn lại mấy ý, ai nấy thêm sáng sủa ra. Vào dòng người ra về bao gồm ý trao đổi:

- Phim tuyệt thật!

- không tồn tại Bác thuyết minh thì mất hay!

8. Đạo đức người ăn uống cơm

Một chiến sĩ bảo vệ Bác - sau này được phong quân hàm cấp cho tướng - bao gồm lần nói rằng:

“Bác thường dạy dỗ quân dân ta cần, kiệm, liêm, chính, chí công, vô tư” bác bỏ dạy nên làm gương trước. Bác dạy buộc phải nêu cao đạo đức cách mạng. Có cán bộ nghĩ rằng “đạo đức” biện pháp mạng là để vận dụng trong công tác làm việc thôi. Bản thân tôi, được gần bác bỏ thấy ngay trong khi ăn cơm Bác cũng đã dạy cho shop chúng tôi thế làm sao là “đạo đức”.

Thứ nhất, bác bỏ không khi nào đòi hỏi là quản trị nước buộc phải được nạp năng lượng thứ này, thiết bị kia. Phòng chiến đau khổ đã đành là bác sống như một người bình thường, khi lập lại hoà bình có điều kiện, bác bỏ cũng không thích coi bản thân là “vua”, gồm gì ngon, kỳ lạ là “cống, hiến”.

Thứ hai, món ăn của bác rất giản dị, toàn những món dân tộc, tương, cà, cá kho… thường là chỉ 3 món, trong những số ấy có chén bát canh, khá hơn là 4, 5 món thôi.

Thứ ba, bác thường bảo chúng tôi, ăn món gì cho hết món ấy, không va đũa vào các món khác. Gắp món ăn cũng buộc phải cho gồm ý. Cắt thành từng miếng bơ cũng nên cho vuông vức. Nhớ lần đi quần thể 4, đồng minh Bí thư và chủ tịch tỉnh Quảng Bình ăn cơm với Bác, trong mâm chỉ bao gồm một chén mắm Nghệ tương đối nhiều. Bác dùng bữa kết thúc trước, ngồi mặt mâm cơm. Hai cán bộ tỉnh nạp năng lượng tiếp rồi buông đũa. Bác bỏ nhìn chén mắm nói:

- nhị chú xẻ chén bát mắm ra, nếm nếm thêm cơm vào ăn cho hết.

Hai “quan đầu tỉnh” đành phải ăn uống hết, vừa no, vừa mặn… Lần khác, một cán cỗ ngoại giao thời thượng người tỉnh hà tĩnh được nạp năng lượng cơm cùng với Bác, đang gắp mấy cọng rau xanh muống sau cuối chấm vào chén bát tương ăn hết. Tưởng là sẽ “hoàn thành” trách nhiệm nào ngờ chưng lại nói:

- Tương Nghệ đồng bào mang đến Bác, ngon lắm. Cháu nêm ít cơm vào chén bát “quẹt” mang lại hết…

Thứ tư, tất cả món gì ngon không khi nào Bác nạp năng lượng một mình, bác bỏ sẻ cho những người này, bạn kia rồi sau cùng mới mang lại phần mình, thường là phần không nhiều nhất. Ăn hoàn thành thu xếp chén đũa gọn gàng để đỡ vất vả cho những người phục vụ.

Thứ năm, tôi có cảm hứng là thỉnh thoảng ăn cơm có những giây phút Bác nắm đôi đũa, nâng bát cơm, chưng như tứ lự về điều gì đó. Tưởng như bác nghĩ mang lại đồng bào, ráng già, em bé bỏng đói rách rưới ở đâu đâu. Tưởng như bác nhớ lại đa số ngày lao hễ ở xứ fan kiếm từng mẩu bánh nhằm ăn, nhằm uống, để làm cách mạng… hay là bác lại nhớ tới các lần tù hãm đày không tồn tại gì ăn. Thật cạnh tranh hiểu và lại càng cạnh tranh hiểu, tôi lại càng thương bác bỏ quá, yêu thương quá. Hiện giờ vào những buổi tiệc cao lương, mỹ vị, riệu bia thức ăn bày la liệt, lạ đời tôi lại ghi nhớ đến chưng rồi… có ăn cũng chẳng thấy ngon như khi xưa ngồi vào mâm cơm trắng đạm tệ bạc với Bác”.

9. Ngăn nắp và gọn gàng và trơ trọi tự

Hồi ngơi nghỉ Pác Bó, mặc dù sống ngơi nghỉ trong hang đá xuất xắc trong một lán nhỏ, bác bỏ Hồ vẫn duy trì nếp sống ngăn nắp và lẻ tẻ tự. Đồ đạc, tư liệu Bác sắp xếp theo sản phẩm công nghệ tự riêng, chiếc nào ra loại đó, không khi nào lẫn lộn. Sách, báo, tài liệu, bác bỏ xếp ném lên các bậc. Ấm chén, cây viết mực… cũng đều sở hữu quy định vị trí để hẳn hoi. Ai động mang đến là chưng biết. Chưng có một chiếc máy chữ sở hữu từ nư­ớc ngoại trừ về, hay vẫn dùng để làm đánh tài liệu. Cứ sau mỗi buổi có tác dụng việc, bác xếp sản phẩm công nghệ chữ vào một trong những túi riêng, còn tư liệu thì bỏ vô thùng sắt bít cẩn thận. Chả nuốm mà bao gồm hôm báo động, chỉ mấy phút sau bác đã xếp hoàn thành các thiết bị gọn gàng. Còn bạn bè khác thì chạy cho tới chạy lui, vấp váp cả vào nhau. Bao gồm đồng chí, thứ quan trọng thì không sở hữu đi, lắp thêm không yêu cầu thì lại lấy. Thấy thế, bác bỏ nhẹ nhàng bảo:

- gọn gàng gàng, ngăn nắp và gọn gàng cũng là một cách bảo mật. Khi hoạt động bí mật cũng như­ trong nếp sống hằng ngày của tín đồ cán bộ những chú đề nghị th­ường xuyên chăm chú rèn luyện.

Sau này, lúc trở về sống sống Hà Nội, bác bỏ vẫn giữ lại nếp sống gọn gàng gàng, ngăn nắp và gọn gàng ấy. Trên bàn làm việc của bác dư­ới bên sàn, ngày nào thì cũng vậy, sau giờ đồng hồ buổi sáng, tr­ước thời điểm sang ăn cơm, bác bỏ đều xếp tài liệu, giấy tờ ngay ngắn. Chiều tối hết giờ làm cho việc, bác bỏ mang tư liệu lên nhà, mỗi thứ để một nơi theo như đúng chỗ quy định.

Một lần, vẫn lúc giữa tr­ưa thì còi tp báo động tất cả máy bay Mỹ đến. Chưng bình tĩnh từ bỏ trên đơn vị đi xuống mong thang. Nhìn thấy một số đồng minh bảo vệ tất tưởi chạy ra hầm, quần, áo, súng, đạn, balô không gọn gàng, chưng bảo:

- các chú là bộ đội, cần bình tĩnh và luôn luôn luôn sẵn sàng chiến đấu. Lúc bao gồm giặc cũng nh­ư khi không tồn tại giặc. Mong muốn vậy, trong cuộc sống hàng ngày các chú đề xuất sống ngăn nắp, lẻ loi tự cùng gọn gàng.

10. Chú làm như vậy là không được !

Vào khoảng năm 1947 bác sĩ Chánh được giao nhiệm vụ quan tâm sức khỏe bác bỏ Hồ. Lần thứ nhất đến gặp mặt Bác, bác bỏ sĩ thấy chưng đang nằm ở võng ở cửa ngõ đình Hồng Thái. Thấy bác sĩ đến, chưng ngồi dậy hỏi:

- Chú đi đâu đấy?

- Thưa Bác, con cháu là chưng sĩ được phân công sang ship hàng Bác.

- chưng không nhỏ xíu đâu. Chú xuống văn phòng, khu vực chú Phan Mỹ nhưng ở và quan tâm sức khỏe cho các chú ở dưới đó…

Ngày nội chiến ở cùng với Bác, bè bạn Chánh thấy bác ít bị nhỏ xíu đau. Lần bác bị nóng rét, bác bỏ mời chưng sĩ Chánh lên thăm bệnh cho Bác. Khi thấy bác bỏ bị sốt cao, bác bỏ sĩ sẽ tính xem cần dùng dung dịch gì thì bác đã bảo:

- chưng “ra lệnh” cho chú chữa trị hai hôm là phải hết sốt. Bác bỏ sĩ Chánh lo quá. Chưng sốt cao như vậy chữa hai ngày thì khỏi hẳn làm thế nào được. Sau khoản thời gian bác sĩ tiêm cho Bác, cơn bão hạ dần... Bác cười nói:

- Đấy, chú xem, bác “ra lệnh” chữa hai ngày yêu cầu khỏi nuốm mà đúng như thế đấy!

Một lần, nghe tin bà xã bác sĩ đến công tác làm việc ở vùng gần đấy. Chưng cử bác bỏ sĩ đi công tác đến vùng vợ bác sĩ đang có tác dụng việc, bao gồm ý mang đến 2 vk chồng gặp gỡ nhau. Vì thời hạn gấp, xong các bước bác sĩ về ngay, không ké vào thăm vợ.

Khi về tới cơ quan, bác bỏ sĩ Chánh gặp Bác, không kịp report công vấn đề thì chưng đã hỏi ngay:

- Thím ấy tất cả khỏe không?

Khi biết bác sĩ Chánh không gặp mặt được vợ, chưng tỏ ý ko vui, người nói:

“Bác cử chú đi công tác làm việc là khiến cho cô chú chạm mặt nhau. Đã tới này mà không vào thăm và động viên thím ấy, chú làm như thế là không được!”.